Chương 32: Đến Lúc Thành Thân Rồi.

Vì sự cố trước đó, con phố dài vắng vẻ đi nhiều, các cô nươngơng cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, lần lượt rời đi.

Những tiếng ồn ào ban đầu dần dần lắng xuống.

Trên đường, tình cờ gặp một người bán đèn thỏ, Thẩm Trường Hách mua cho Thẩm An An một chiếc. Đèn nhỏ xinh, thân đèn mượt mà, những đường nét rất tinh tế, ngọn lửa trong đèn chao đảo, chiếu lên hình dáng con thỏ, trông rất dễ thương.

Trung thúc đã điều khiển xe ngựa đến trước mặt hai người.

Thẩm Trường Hách ngoảnh lại nhìn con phố dài, có chút tiếc nuối: "Lẽ ra ta định đưa muội đi chơi thật vui, không ngờ lại liên tiếp gặp phải sự cố."

"Ngày mai còn dài mà."

Thẩm An An bước lên xe ngựa trước, Thẩm Trường Hách theo sau.

Mặc Hương ôm cuộn tranh, ngập ngừng lên tiếng: "Cô nương, bức tranh này..."

"Trước cứ cất đi, khi có cơ hội sẽ tính."

Nàng vốn định mang ra ngoài, bán với giá cao cho các cô nương nhà giàu, nhưng hôm nay không có thời gian.

Trung thúc quay ngựa, vung roi, hướng về nhà Thẩm gia mà đi.

"Đại ca có biết cô nương chúng ta cứu hôm nay là nhà ai không?"

Thẩm An An nhìn Thẩm Trường Hách, đột nhiên hỏi.

Thẩm Trường Hách lắc đầu.

"Đại ca còn nhớ lần chúng ta cùng nhau chọn quà cho tổ mẫu, gặp người đôi mẫu tử ấy không?"

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Đương nhiên là nhớ."

Thẩm An An nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường Hách: "Đại ca không lo cô nương đó và đôi mẫu tử họ có thể cùng một kiểu, rồi sẽ dính dáng đến huynh sao?"

Thẩm Trường Hách có chút ngượng ngùng, lắc đầu nói: "Lúc đó chỉ nghĩ đến việc cứu người, không nghĩ quá nhiều, huống chi cô nương đó... nàng ấy không để lại tên gì cả, có thể thấy nàng ấy không phải là người hạ lưu."

"Đại ca có vẻ rất ấn tượng tốt với nàng ấy."

Thẩm An An cười khẽ, nhướng mày.

"Đừng có nói linh tinh."

Thẩm Trường Hách mặt hơi đỏ: "Nàng ấy nhìn có vẻ là người nữ nhi chính thất, đừng làm tổn hại danh dự của nàng ấy."

"......"

Thẩm An An liếc nhìn đại ca một cái.

"Vì là người nữ nhi chính thất, chắc chắn sẽ có duyên gặp lại, không chừng sẽ có cơ hội tái ngộ."

Thẩm Trường Hách quay đầu nhìn sang chỗ khác, không nói gì. Trong xe ngựa rộng lớn, chỉ có ánh nến yếu ớt chao động, phát ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu lên hàng mi hơi rủ xuống của hắn, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Khi về đến Thẩm phủ, Thẩm Văn và Thẩm phu nhân vẫn chưa về, Thẩm An An trực tiếp về Hải Đường Viên để thay quần áo và tắm rửa.

Mặc Hương lại cuộn bức tranh lại, hầu hạ Thẩm An An lên giường nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!