Tiêu Uyên cúi mắt nhìn đôi tay mảnh mai đã tái nhợt của nàng, mím chặt đôi môi mỏng. Hắn dùng lực kéo nàng lên, đồng thời một tay vòng qua eo nàng, giữa không trung xoay người tạo nên một đường vòng cung trước khi tiếp đất an toàn.
Thẩm An An ôm lấy ngực, thở dốc đầy kinh hãi, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
Cả hai hoàn toàn không nhận ra tư thế hiện tại có chút không thỏa đáng.
Ánh mắt Tiêu Uyên dừng lại ở bàn tay đang đặt trên vòng eo mềm mại của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên chút d.a. o động, tựa hồ mang ý vị khó đoán.
Đám đông vẫn tiếp tục lùi về phía sau, dòng người hỗn loạn dồn về phía họ. Tiêu Uyên theo bản năng vươn tay, chắn trước người nàng, che chở cho nàng vào trong vòng tay mình.
Bên kia cây cầu bỗng vang lên những tiếng gào thét. Ngay sau đó, pháo nổ rền vang không đồng đều, những tia lửa sáng lóe lên, phá tan màn đêm ở khắp nơi.
Thẩm An An dần hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía cây cầu. Nơi pháo nổ là một quầy hàng nhỏ.
"Chắc là pháo bị bén lửa."
Tiêu Uyên đứng chắn trước mặt nàng, cố gắng giữ nàng trong vòng tay mình, bảo vệ ở vị trí an toàn nhất: "Đi theo dòng người rút lui về sau."
"Nhưng đại ca ta vẫn còn ở đó, cả Mặc Hương nữa."
Thẩm An An lo lắng, gương mặt tái nhợt, ánh mắt chăm chú tìm kiếm về phía trước.
Tiêu Uyên trầm giọng, không nói thêm, liền nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra khỏi đó. Dòng người kinh hãi chạy tán loạn, hắn chỉ có thể thuận theo hướng thoát thân mà đưa nàng đến một hành lang bên dưới tửu lầu gần đó.
"Thẩm công tử võ nghệ cao cường, sẽ không gặp chuyện gì đâu."
Câu nói của hắn có phần cứng nhắc, như muốn an ủi.
Còn về nha hoàn, bất kỳ lúc nào cũng không thể so sánh với sự an toàn của chủ tử.
Thẩm An An nhìn chằm chằm cây cầu đang ngổn ngang bừa bộn, đôi môi đỏ thắm mím chặt, ánh mắt tràn đầy lo âu.
"Vừa rồi, cảm ơn."
Tiêu Uyên thoáng ngẩn người, cúi đầu chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh của nàng, không nói thêm lời nào.
"Có phải ngài muốn nói rằng, ngài là Hoàng tử, bất kể hôm nay là ai, ngài cũng sẽ ra tay cứu giúp, nên bảo ta đừng tự mình đa tình, đúng không?"
Hắn im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm tiếp tục chìm trong trầm mặc. Tay phải của hắn bất giác rút vào trong ống tay áo, dưới ánh đèn lưu ly mờ ảo nơi hành lang, mơ hồ có thể thấy vết đỏ rát rõ ràng trên những ngón tay đang co lại vì bỏng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Không nghe thấy câu trả lời, Thẩm An An ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh trong veo lấp lánh một cảm xúc khó hiểu.
"Ngài nợ ta, xem như đã bớt đi một chút rồi."
Tiêu Uyên nhíu mày, cuối cùng hỏi ra điều khiến hắn luôn trăn trở: "Ta chưa từng nhớ rằng mình đã đắc tội với nàng. Vì sao nàng lại lạnh nhạt với ta như vậy?"
Thẩm An An không đáp, ánh mắt vẫn mải miết tìm kiếm bóng dáng quen thuộc giữa đám đông. Lúc này, dòng người đã dần tản ra, nàng nhấc chân muốn rời đi.
Nhưng cổ tay lại bị nắm lấy một lần nữa, vẫn là vị trí ban nãy. Nàng đau đến mức hít vào một hơi, vô thức rụt tay lại.
Hắn lập tức buông tay, ánh mắt rơi vào cổ tay nàng đã hơi sưng đỏ, đôi mắt đen sâu thêm vài phần, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào.
"Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Thẩm An An lặng lẽ nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch: "Nếu ta nói, ngài đã nhiều lần xuất hiện trong cơn ác mộng của ta, ngài có tin không?"
"Hoặc là, ta đã quen biết ngài từ rất lâu, rất lâu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!