Thẩm An An ngẩng đầu theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một người trong bộ áo gấm màu xanh lam, trang phục cực kỳ sang trọng, Mạnh Thành đang vui vẻ bước về phía họ.
Lúc này, nàng mới chợt nhớ ra, vài hôm trước hắn đã gửi thư đến nhà mấy lần, hình như là hẹn gặp tại tửu lầu này. Nàng đã nghĩ nếu không trả lời, đối phương chắc sẽ hiểu ý.
"Thẩm cô nương..."
Mạnh Thành muốn bước lên, nhưng bị Thẩm Trường Hách dùng cánh tay dài chặn lại.
"Thẩm huynh."
Thẩm Trường Hách bảo vệ Thẩm An An sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Thành: "Mạnh công tử có chuyện gì sao?"
Mạnh Thành nhìn Thẩm An An rồi lại nhìnThẩm Trường Hách, ngập ngừng nói: "Ta có hẹn với Thẩm cô nương, đã hứa là cùng nhau đi ngắm đèn lồng."
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Trường Hách lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt hắn tràn đầy sự cảnh giác: "Từ bao giờ Thẩm cô nương gia lại có mối quan hệ với Mạnh công tử vậy?"
Mạnh Thành hơi ngẩn người, vội vàng sửa lời: "Thẩm huynh đừng giận, ta không có ý gì đâu, chỉ là lỡ lời, ý ta muốn nói là..."
"Mạnh công tử."
Thẩm An An từ phía sauThẩm Trường Hách bước ra, với vẻ mặt vẫn dịu dàng như thường: "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Giang Nam, có lẽ khó có thể đảm nhận vai trò chủ mẫu nhà Mạnh gia."
Nàng lễ phép cúi đầu, kéo Thẩm Trường Hách tránh sang một bên rồi rời đi.
"Thẩm cô nương."
Mặt mày Mạnh Thành tái mét bước lên một bước, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Trường Hách làm cho sợ hãi, không dám tiến gần.
Chỉ còn lại ánh mắt đầy tiếc nuối khi nhìn theo hai người rời đi.
Trong số các nữ nhân xung quanh, Thẩm cô nương là người hắn thích nhất, nhưng cuối cùng vẫn bị mẫu thân hắn làm hỏng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Ngón tay trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, hắn thở dài, rồi quay người rời khỏi tửu lầu, tức giận trở về phủ.
——
Trong phòng khách trang nhã, màn che ngọc khẽ lay động, một đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén, tất cả vừa rồi đều bị hắn thu vào tầm mắt, khóe môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Lý Hoài Ngôn rót một ly rượu, xoay tròn trong tay, cuối cùng uống một hơi cạn sạch: "Tứ điện hạ, không phải lúc nào cũng không thích những cảnh náo nhiệt sao, hôm nay sao lại chịu ra ngoài vậy?"
"Đương nhiên là vì có điều trong lòng."
- Lăng Thần Dật tiếp lời.
"Huynh nói gì?"
Lý Hoài Ngôn liếc nhìn, nhướng mày, không thể tin nổi: "Nhớ ai à?"
"Vậy thì hỏi huynh ấy đi."
"Huynh không phải là con giun trong bụng huynh ấy sao? Không biết gì à?"
Lăng Thần Dật giơ tay đẩy khuôn mặt gần trong gang tấc của Lý Hoài Ngôn, mặt đầy vẻ chán ghét: "Huynh sao mà ghê tởm thế."
Bên cạnh, Tiêu Uyên như không nghe thấy những lời của hai người, đôi mắt u ám và lạnh lùng dõi theo huynh muội Thẩm gia trong đại sảnh, nhấp một ngụm rượu.
Môi dưới dính rượu mạnh, cảm giác bỏng rát khiến hắn đau nhói, như thể luôn nhắc nhở hắn về sự thất thố và điên cuồng hôm qua trong cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!