Ngoài cổng cung, xe ngựa của Thẩm gia đã đợi sẵn từ lâu, Thẩm An An mệt mỏi lên xe, trực tiếp nằm uể oải trên đệm mềm.
"Mặc Hương, ta muốn về Giang Nam."
Mặc Hương dừng lại một chút, rồi đứng dậy kéo rèm xe lên: "Kinh thành rất náo nhiệt, không giống như những ngày mưa liên tiếp, không khí cũng không ẩm ướt như ở Giang Nam. Một vài ngày nữa, có thể để Đại công tử đưa cô nương ra ngoài tham quan, mùa này đi du hồ là tuyệt nhất."
Thẩm An An khẽ cong môi, nhắm mắt lại và hít một hơi sâu. Thẩm Quý phi đã mất công đưa nàng từ xa trở về, sao có thể dễ dàng để nàng rời đi? Đã đến đây thì chỉ có thể an phận mà thôi.
Bánh xe từ từ quay, tiếng ồn ào trên đường phố và tiếng rao bán của người qua đường đều cho thấy sự phồn thịnh của Kinh thành.
Trước đây, nàng là một người thích náo nhiệt, nhưng sau khi gả đi, ngày qua ngày, nàng dần bắt đầu nghi ngờ bản thân, ghét chính mình, thậm chí ước gì mỗi ngày chỉ có thể thu mình trong bóng tối, không để ai nhìn thấy, để nàng không phải đối diện với những khuôn mặt chế giễu, khinh bỉ.
Tiêu Uyên.
Cái tên đó, dùng sự lạnh lùng và thờ ơ để từng bước dẫm đạp nàng xuống bùn, nhìn nàng trở thành một người điên.
Nàng nhìn về phía Mặc Hương, những năm qua, ngay cả mấy người nha hoàn thân cận lớn lên cùng nàng cũng không thể thoát khỏi, bị cơn giận dữ của nàng liên lụy, trở thành nơi nàng xả giận.
Tiêu Uyên không đến thăm nàng, nàng tức giận, nổi cơn thịnh nộ, đập phá đồ đạc, trách m/ắ/n/g họ không đủ khả năng, không thể đưa hắn đến.
Dần dần, Tiêu Uyên bắt đầu không về nhà vào ban đêm, cả ngày sống trong quan phủ.
Tuy nhiên, luôn có những người không biết điều, cố tình làm nàng tức giận, kể cho nàng nghe Tiêu Uyên đã đi đâu, làm gì, nhìn cô nương nào, mỉm cười với ai, và đối xử dịu dàng với cô nương đó như thế nào.
Nàng lại bắt đầu phát điên, trách móc mình không biết thêu dệt lời văn, không thể làm đẹp được búi tóc, không thể trang điểm cho xinh đẹp để giữ Tiêu Uyên lại, khiến hắn phải nhìn những cô nương khác.
Đồ đạc trong phòng hầu như mỗi ngày đều thay đổi, nàng khóc như mưa, chân trần đi trên mảnh vỡ của đồ ngọc, chỉ mong hắn thương hại một chút, chỉ cần nhìn nàng một lần thôi.
Từ mong muốn tình cảm phu thê đầm ấm, đến chỉ cầu một chút ấm áp của hắn.
Nàng thấp kém như con kiến dưới đất, vứt bỏ lòng tự trọng, giáo dưỡng, thể diện...
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng như thế, dường như không quan tâm nàng làm gì cũng không thể khơi gợi được một chút cảm xúc nào từ hắn. Cái cảm giác lạnh nhạt, vô cảm còn đau đớn hơn cả sự la hét.
Đến tận bây giờ, Thẩm An An vẫn cho rằng, sự tuyệt vọng, điên cuồng sau này của nàng, Tiêu Uyên có một phần trách nhiệm không thể chối cãi.
Xe ngựa đột ngột rung lắc, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Cô nương, phía trước bị mấy chiếc xe ngựa chặn đường rồi."
Giọng của người phu xe vọng vào.
Thẩm An An ngẩn người, vội vàng đứng dậy nhìn ra ngoài, cảnh vật trước mắt dường như trùng khớp với kiếp trước.
Ngày này năm xưa, Tiêu Uyên bị ám sát trên đường Nam Hoa, kẻ thù là những tên tội phạm hung ác.
Mọi ngã đường đều bị chặn, khiến không ai biết rằng hắn suýt nữa đã c/h/ế/t ở đó, là Lý Hoài Ngôn đã đỡ giúp một nhát chí mạng cho hắn.
Tên tiểu tử ăn nói lắm mồm và thích buôn chuyện ấy, vì cứu Tiêu Uyên mà ba năm sau đã qua đời vì bị thương nặng.
"Nếu người c/h/ế/t mà không phải là hắn thì sao."
- Thẩm An An lầm bầm.
"Cô nương nói gì?"
"Không có gì, ta chỉ là nói trong đó có con c/h/ó c/h/ế/t thôi."
Đột nhiên, nàng có một cảm giác muốn thấy Tiêu Uyên trong tình cảnh bẽ mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!