Chương 29: Tiêu Uyên, Có Phải Ngươi Điên Rồi Không?

Tiêu Uyên cũng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng như mặt nước hồ phẳng lặng của Thẩm An An. Trong giây phút ấy, trái tim hắn bỗng chốc như bị một thứ gì đó mạnh mẽ giáng xuống, đau đớn khó tả.

Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc lại ập đến, cuốn lấy hắn như cơn sóng lớn, khuấy động từng sợi dây thần kinh.

Đôi mắt trầm lặng của hắn tối lại, hắn bất ngờ bước nhanh về phía trước.

Thẩm An An nhìn thân hình cao lớn đang áp sát, theo phản xạ lùi lại một bước, đôi lông mày hơi nhíu chặt.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Uyên không trả lời, bước chân của hắn không hề có ý định dừng lại.

Khuôn mặt Thẩm An An lạnh tanh, giọng nói như phủ thêm một tầng băng giá: "Dừng lại."

Sự chán ghét và phản kháng của nàng quá rõ ràng, khiến bước chân của Tiêu Uyên chững lại. Cảm giác kỳ lạ ấy cũng đột nhiên tan biến như thủy triều rút.

Không đúng... Đôi mắt trong veo ấy không nên nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng như vậy. Nhưng chúng nên mang cảm xúc gì mới phải đây?

Đầu hắn bất chợt đau dữ dội, như thể có hàng ngàn con kiến đang từ từ cắn xé. Trong cơn mơ hồ, một đôi mắt giống hệt Thẩm An An hiện lên trong trí óc, tràn đầy dịu dàng và mong đợi nhìn hắn.

Tiêu Uyên lắc đầu, khi ngẩng lên lần nữa, đập vào mắt hắn lại là ánh nhìn lạnh lùng và chán ghét của Thẩm An An.

Không đúng... Sai rồi... Chắc chắn có điều gì đó sai ở đây.

Thẩm An An nhíu mày nhìn sắc mặt Tiêu Uyên ngày càng u ám và tái nhợt, bước đi lảo đảo. Nàng lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Tiêu Uyên không đáp.

Nhìn thoáng qua các cung nữ và thái giám đang len lén nhìn về phía này, Thẩm An An đành kìm nén sự bực bội, tiến đến gần hắn.

"Ta không làm gì ngươi, ngươi đừng có mà..."

Lời còn chưa dứt, cổ tay nàng bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt. Vì cảm nhận được cơn đau đớn ở tay khiến nàng theo phản xạ muốn rụt tay lại, nhưng không cách nào thoát ra được.

"Ngươi điên rồi sao? Đây là hoàng cung, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Đôi mắt Tiêu Uyên sâu không thấy đáy, ánh nhìn mang đầy vẻ chiếm hữu dán chặt vào nàng. Hắn xoay cổ tay nàng, ép nàng dựa vào cột hành lang.

"Chúng ta... Có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Câu hỏi giống hệt lần trước, Tiêu Uyên đã từng hỏi khi phát cháo trên phố Nam Hoa.

Thẩm An An xoay cổ tay đau nhói bị hắn siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Nếu Tứ Hoàng tử muốn phát điên, xin mời đi chỗ khác. Ta là nữ nhi Thẩm gia, không phải người ngươi có thể tùy tiện lăng nhục."

Tiêu Uyên dường như không nghe thấy lời nàng nói, các đốt tay vì siết chặt mà tái xanh.

"Ta hỏi lại một lần nữa, chúng ta... có phải đã từng quen biết nhau không?"

Ánh mắt Thẩm An An thoáng biến đổi trong chốc lát, ngón tay vô thức siết chặt, cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Tứ Hoàng tử, câu hỏi này của ngài thật nực cười."

Thẩm An An liếc nhìn tư thế hiện tại của hai người, lạnh lùng nói: "Ngài nghĩ chúng ta có tính là quen biết không?"

"Ta không nói chuyện đó."

Tiêu Uyên nhíu mày thật chặt, cảm giác kỳ lạ như lửa âm ỉ bùng lên, không ngừng kéo trái tim hắn lạc lối, khiến hắn vô cùng bực bội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!