Chương 27: (Vô Đề)

Một lúc sau.

Thẩm An An đã chuẩn bị xong xuôi, mặc bộ váy và trang sức mà Thẩm phu nhân đã chọn cho nàng, rồi đi ra ngoài.

Thẩm phu nhân và Thẩm Trường Hách đang ngồi ở sân trước uống trà và trò chuyện.

"Mẫu thân, đại ca, sao các người không sai người gọi con dậy?"

"Chỉ là đưa lễ vật thôi, không quan trọng."

Thẩm phu nhân đặt chén trà xuống, quan sát bộ trang phục của nữ nhi: "Chọn hoa văn màu sắc tối như vậy, sao mặc vào lại vẫn rực rỡ thế này?"

Thẩm An An cúi đầu nhìn bộ váy mà Thẩm phu nhân chọn cho mình, cười nhẹ: "Tất nhiên là vì con xinh đẹp, mặc bộ váy nào cũng đều nổi bật."

Thẩm phu nhân che miệng cười, rồi chọt nhẹ vào người Thẩm An An: "Nữ nhi sao lại tự khen mình như vậy, không biết xấu hổ à?"

Thẩm Trường Hách nói thêm: "Muội muội nói đúng mà, đâu phải là tự khen."

Thẩm phu nhân bất lực liếc nhìn hai đứa con, cười rồi cảm thấy hơi buồn, bà đã phải tốn công sức để không cho An An quá nổi bật trong cung, vì lo lắng rằng Thẩm Quý phi sẽ lại làm khó dễ.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Đây là lần đầu An An vào cung, phải đi sát mẫu thân, trong cung có rất nhiều quy tắc, dù các cung phi không dám làm gì con, nhưng một số mánh khóe nhỏ cũng đủ làm người ta khó chịu rồi."

Trên đường đi, Thẩm phu nhân không yên tâm mà liên tục dặn dò, kể lại choThẩm An An những quy tắc trong cung, sở thích của Thẩm Quý phi, những điều kiêng kỵ, và cả những cung phi khó gần, đối thủ của Thẩm Quý phi.

"Mẫu thân, người không cần phải làm cho muội muội lo lắng như vậy."

Thẩm Trường Hách ngẩng đầu nhìn Thẩm An An, nhẹ nhàng nói: "Có mẫu thân và đạ ca ở đây, muội không cần phải sợ gì cả. Hơn nữa, phụ thân chúng ta là Thái úy, đứng đầu võ quan, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường ba phần, chỉ cần đúng lý, không cần phải e ngại gì cả."

"... Tiểu tử này."

Thẩm phu nhân lườm con trai một cái.

Trong khi nói chuyện, xe ngựa dừng lại trước cổng cung, lính canh cửa đã thấy Thẩm Trường Hách, lập tức chạy đến chào lễ: "Thẩm tổng lĩnh."

Sau đó, hắn thấy người của Thẩm gia đang chuyển đồ ra ngoài, liền cười nói: "Đây là lễ vật gửi cho Thẩm Quý phi phải không?"

Thẩm Trường Hách đáp lại một câu nhẹ nhàng.

Lính canh ngay lập tức cung kính nói: "Vậy ta sẽ đi gọi vài cung nữ giúp Tổng lĩnh mang vào trong."

Chẳng bao lâu sau, hắn mang theo một nhóm hơn mười cung nữ: "Đây là đồ của Thẩm Quý phi, mọi người phải cẩn thận, đừng để lỡ tay làm hư hỏng."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Mọi người đồng thanh đáp lại, nhận đồ từ tay gia nhân của Thẩm gia, tạo thành một hàng dài rồi cùng nhau vào cung.

Thẩm Trường Hách vỗ nhẹ vào vai lính canh, nói một câu cảm ơn.

"Đều là việc thuộc trách nhiệm của ta, Thẫm tổng lĩnh, Thẩm phu nhân, Thẩm cô nương xin mời đi thong thả."

Thẩm Trường Hách nhét một thỏi vàng vào tay hắn, rồi dẫn Thẩm phu nhân và Thẩm An An tiến vào cổng cung.

Khi người đã đi xa, lính canh lấy thỏi vàng ra, vui mừng cắn một miếng, cười tủm tỉm nhét vào tay áo, những người khác ánh mắt đỏ lên vì ghen tị với hắn.

Thẩm Trường Hách là thống lĩnh cấm vệ quân, thường xuyên ra vào cung, còn Thẩm phu nhân cũng thường xuyên vào cung thăm Thẩm Quý phi, các cung nữ và thái giám đều đã quen mặt họ, nên họ đi đến đâu, mọi người đều chào lễ.

Chính vì vậy, Thẩm An An mới thật sự cảm nhận được quyền lực và sự hưng thịnh của gia tộc Thẩm.

Sau hai khắc, cuối cùng cũng đến được Điện Chiêu Dương, các cung nữ đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy Thẩm phu nhân liền lập tức tiến lên chào lễ, cười nói: "Phu nhân, đại công tử, đại cô nương, các người cuối cùng cũng đến rồi, Thẩm Quý phi đã đợi lâu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!