Chương 26: Tết Trung Thu

"Được rồi."

Lăng Thần Dật đứng dậy, chân bị đau khiến thân người hơi nghiêng về một bên.

"Con đi chậm thôi."

Trưởng Công chúa lườm nhẹ một cái: "Lần nào vào quân doanh cũng mệt đến thế này, chẳng biết thương thân gì cả. Quân doanh đã có tướng quân trông coi, sao lại đến lượt các con phải đích thân ra trận?"

Ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa định tiến lên đỡ Lăng Thần Dật nhưng bị hắn từ chối: "Con không sao, chỉ là nhất thời vội vàng thôi."

Trưởng Công chúa không nói gì thêm, cùng Thẩm phu nhân tiễn khách ra cửa. Những người khác lần lượt theo sau.

Thẩm An An và Lăng Thần Dật đi sau cùng, còn Thẩm Trường Hách cùng Tứ Hoàng tử dẫn đầu vài bước, có vẻ đang bàn bạc chuyện quan trọng.

Đợi đến khi Đoan người tiễn khách lên xe ngựa và đi xa, Thẩm phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm:

"Cuối cùng cũng tiễn xong, chúng ta về thôi."

"Vâng."

Thẩm An An đáp lời. Hai mẫu tử quay người lại thì thấy Thẩm Trường Hách đang nhìn Thẩm An An chằm chằm, ánh mắt đầy suy tư, vẻ mặt không mấy dễ chịu.

"Có chuyện gì vậy?"

- Thẩm phu nhân hỏi.

"Muội và Mạnh gia bàn chuyện hôn sự đến đâu rồi?"

Nhắc đến chuyện này, Thẩm phu nhân liền nổi giận, vừa đi vừa nói: "Không thành. Mạnh phu nhân là người xét nét, nói nhà chúng ta không xứng."

Nghe vậy, Thẩm Trường Hách thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt."

"Có chuyện gì sao? Sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này?"

- Thẩm An An khó hiểu hỏi.

"Vừa nãy khi bàn việc chính sự với Tứ Hoàng tử, vô tình nhắc đến phủ Ngự Sử Trung Thừa. Theo lời Tứ Hoàng tử, đám nam nhân nhà Mạnh gia quả thật không ra gì."

"Hả?"

Thẩm phu nhân quay đầu lại, hỏi: "Là chuyện gì vậy?"

Thẩm Trường Hách đáp: "Mấy ngày trước, người của Tứ Hoàng tử làm việc ở hoa lâu, bắt được một ca kỹ. Sau khi xác minh, đó là tình nhân được Ngự Sử Trung Thừa bao nuôi."

"Bề ngoài ông ta đạo mạo nghiêm chỉnh, nhưng sau lưng lại tham lam và háo sắc. Trong phủ dù thê thiếp tuân thủ quy chế, nhưng bên ngoài ông ta vẫn lén lút nuôi dưỡng không ít kỹ nữ và nhân tình. Con cái thứ xuất trong phủ nhiều không đếm xuể, không khí ô uế hỗn loạn. Đám nam tử trong nhà học tập cái tính háo sắc của ông ta cũng đến bảy tám phần."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Cái vị Mạnh công tử kia, e rằng cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Xưa nay có mấy ai ra khỏi bùn mà không lấm bẩn chứ?"

Thẩm phu nhân nghe xong thì toàn thân lạnh toát, nói: "May mà chưa đồng ý. Một gia đình như thế, vậy mà Mạnh phu nhân còn dám đến phủ chúng ta soi mói, đúng là một lũ sói hổ."

"Sau này nếu còn xem xét chuyện hôn sự, ta nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, không thể để xảy ra chuyện như hôm nay nữa, suýt chút nữa thì hại An An của ta rồi."

Trên con đường lớn yên tĩnh, bánh xe ngựa lăn cộc cộc, âm thanh vang lên rõ mồn một trong màn đêm tĩnh lặng.

Lăng Thần Dật liếc nhìn Tiêu Uyên đang cưỡi ngựa cao bên cạnh, hỏi: "Vừa nãy ngươi nói với Thẩm công tử những điều đó là có ý gì?"

"Ta nói gì chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!