Chương 25: Không Hiểu Ý Nghĩa Gì Cả

Tiêu Uyên gật đầu, cúi đầu nhìn vào vị trí trống, rồi liếc mắt về phía Lăng Thần Dật.

"……"

Lăng Thần Dật nhìn vào vị trí trống bên cạnh mẫu thân hắn, rồi nhìn sang Thẩm An An bên cạnh, mí mắt hắn giật giật.

"……"

Ý của Tiêu Uyên là bảo hắn ngồi đâu?

Lăng Thần Dật ngẩng lên, nhìnTiêu Uyên một cách lạnh lùng, mắt đầy sự bối rối.

"……"

Sắc mặt Tiêu Uyên trầm xuống, nụ cười bên miệng có chút lạnh lùng.

Lăng Thần Dật nhận ra ánh mắt đe dọa, đành phải cứng rắn bước lên trước, do dự một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm An An.

Hắn và Thẩm cô nương gia rõ ràng không hợp, có lẽ là vì lý do này, nhưng… tại sao ánh mắt đằng sau hắn lại sắc bén đến vậy?

Liệu giờ hắn đứng dậy có kịp không?

"Uyên Nhi, còn đứng đực ra đó làm gì, mau ngồi đi?"

Trưởng Công chúa lên tiếng thúc giục.

Tiêu Uyên mặt mày nặng nề ngồi xuống.

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy, như thể có một ham muốn mạnh mẽ bất ngờ trào dâng trong lòng.

Đôi mắt hắn híp lại, liệu có phải là do tức giận với nữ nhân đó mà hắn mới hành xử như vậy không?

Lăng Thần Dật nghiêng đầu cười một cách áy náy về phía hắn, Tiêu Uyên không biểu lộ cảm xúc, coi như không thấy.

Lăng Thần Dật thở dài, khép môi lại. Hắn và Tiêu Uyên đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dù không thể nói là tâm linh tương thông, nhưng cũng khá ăn ý. Tuy nhiên, những ngày gần đây, hắn cũng thật sự khó chiều hơn rất nhiều.

Hai người ngồi ngay ngắn, giữa họ là một khoảng trống, nhìn thế nào cũng thấy hơi kỳ quái.

Trưởng Công chúa liếc mắt nhìn nhi tử mình, tại sao lại ngồi quá gần cô nương kia? Mặc dù bà rất thích Thẩm cô nương gia, nhưng đích thực không thể để hai nhà đó kết hôn.

Thẩm phu nhân cũng có chút lúng túng, nhìn thoáng qua nữ nhi mình, định bảo gia nhân dọn chiếc ghế thừa đi, thì Thẩm Trường Hách đột nhiên bước vào.

Hắn quét mắt nhìn quanh, cúi đầu che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, rồi chắp tay nói: "Thảo dân bái kiến Tứ Hoàng tử."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Hôm nay Thẩm công tử là chủ, không cần khách sáo." – Giọng nói Tiêu Uyên bình thản.

Thẩm Trường Hách gật đầu, rồi chào Trưởng Công chúa và Lăng Thần Dật.

"Mọi người đợi cậu lâu rồi."

Phẩm phu nhân cười nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trưởng tử đã đến, bà mới cảm thấy yên tâm một chút.

Tuy nhiên, trong phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng, đối mặt với một vấn đề mới.

Thẩm Trường Hách sẽ ngồi đâu?

Về lý thì hắn nên ngồi cạnhThẩm An An, vì dù sao họ cũng là huynh muội ruột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!