Chương 22: Cái Nhìn Đầu Tiên

"Nhanh lên, chúng ta vào phủ rồi sẽ nói sau."

Thẩm phu nhân vẫy tay mời mọi người vào trong phủ.

Ở phía bên kia, Lăng Thần Dật kéo rèm xe lên, nói chuyện với người trên ngựa một lúc lâu mà không nghe thấy đáp lại, không khỏi nhíu mày.

"Tiêu Uyên."

"Ừ?"

Hắn hơi quay đầu lại.

"Ta đang nói với huynh đấy, sao huynh lại thiếu chú ý vậy, có chuyện gì trong lòng à?"

"..."

Tiêu Uyên mím chặt môi.

Nếu ta ghét một nữ nhân, mỗi khi nhìn thấy nàng ta là lại cảm thấy tức giận, liệu đó có phải là chuyện trong lòng không?

Không biết tại sao, mỗi khi nghĩ đến người nữ nhân kia, như một con bướm hoa, đang mỉm cười quyến rũ công tử Mạnh gia, lòng Tiêu Uyên lại dâng lên cơn giận dữ.

Nàng ta có mắt không vậy, sao lại chọn những loại người đó, chẳng lẽ so với hắn ta thì hắn còn kém xa à?

Nghĩ đến đây, Tiêu Uyên lại đột nhiên nhíu mày, tại sao hắn ta lại so sánh những người đó với mình?

Cơn bực bội như cỏ dại trong lòng hắn ta cứ cuồng loạn phát triển, chắc hẳn là vì nàng ta từ chối mình nên trong lòng không cam tâm, chắc chắn là vậy, hắn ta liên tục tự nói với bản thân.

Nhưng mà, cái người Mạnh gia đó, thật sự xấu, chỉ có loại mù như nàng ta mới để ý, ném mắt phượng cũng không sợ chói mắt.

"Tiêu Uyên!"

"Nói đi, ta đang nghe đây."

Lăng Thần Dật không nói nên lời, hắn đã nói rõ một đoạn rồi, sao người kia không trả lời một chữ, không biết đang nghe ở đâu nữa.

"Ta hỏi huynh, huynh có biết vì sao Thẩm phu nhân lại chọn công tử nhà Ngự Sử Trung Thừa không?"

Tiêu Uyên khẽ nâng mí mắt, kéo cương ngựa lại, làm chậm lại tốc độ đi, vẻ như không quan tâm hỏi: "Vì sao?"

Lăng Thần Dật cười: "Thẩm Văn là Thái úy, đứng đầu các tướng quân, dù là đứng ngang hàng với Thừa tướng hay các gia đình tướng quân, thì Hoàng thượng cũng không muốn thấy quan hệ này. Ngự Sử Trung Thừa tuy không phải là một chức lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, trong quan lại, ảnh hưởng không đáng kể, Hoàng thượng sẽ không để tâm."

Hắn ta nở nụ cười đầy mỉa mai: "Lúc đó, mẫu thân ta đã đưa cho Thẩm phu nhân không ít sự lựa chọn, nhưng bà ta chỉ nhìn vào công tử các quan chức, có thể thấy Thẩm gia cố tình muốn giữ một lập trường trung lập."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm gia đại diện cho một thế lực không nhỏ trong triều, nếu không phải các Hoàng tử khác đã có chính phi, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kết thân với Thẩm gia.

"Thẩm Văn đúng là một con cáo già, sinh ra một nữ nhi rồi đem đi nuôi dưỡng bao nhiêu năm như vậy, nếu không phải là Quý phi âm thầm giúp đỡ, chắc chắn nàng ta sẽ không bao giờ được đưa về."

Ánh mắt Tiêu Uyên sâu thẳm và đen tối, nhìn về phía trước, không nói gì.

"Đáng tiếc, nữ nhân ấy không nhìn trúng huynh, nếu không có Quý phi giúp đỡ, thêm vào đó là Thẩm gia, huynh chẳng phải sẽ càng mạnh mẽ hơn sao?"

Tiêu Uyên lạnh lùng liếc nhìn Lăng Thần Dật trong xe ngựa, khiến hắn ta không khỏi lạnh sống lưng.

"Vì muốn giữ thái độ trung lập, Thẩm Văn tự nhiên sẽ không gả nữ nhi cho ta."

"Thật sao? Nhưng ta thấy thái độ của Thẩm cô nương với huynh, giống như là yêu mà không thể có, chỉ có thể bất đắc dĩ thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!