Chương 21: Điềm Xui

Cuốn sổ quà tặng lễ tết ghi lại những gia đình có quan hệ tốt với nhà họ Thẩm, Thẩm phu nhân yêu cầu Thẩm An An ghi lại từng tên, để sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì còn có thể biết rõ tình hình.

"Tổ mẫu con có dạy con cách quản lý tài chính không?"

Thẩm An An chớp mắt: "Chắc là có dạy một chút."

Thật ra, tổ mẫu không thích những việc này lắm, những gì người dạy khác hẳn với những cô nương trong các phủ đệ sâu kín.

Thẩm phu nhân rất hiểu tính cách của mẹ chồng mình, mỉm cười nói: "Từ mai, con hãy theo mẫu thân học thêm chút nữa, sau này về nhà chồng sẽ không quá khó khăn khi quản lý công việc nhà cửa."

"Vâng, con biết rồi."

Trong kiếp trước, Thẩm An An đã mất không ít công sức để quản lý cho phủ của Tứ Hoàng tử, lại thêm phủ của vị Hoàng tử này có rất nhiều khách đến khách đi, so với những gia đình quan chức bình thường còn phức tạp hơn nhiều. Mặc dù sau này nàng đã dần quen với công việc, nhưng so với những người từ nhỏ đã được dạy dỗ thì vẫn hơi kém một chút.

Tất nhiên, không phải là do tổ mẫu dạy không tốt, mà là vì nàng không có năng khiếu, không thể linh hoạt vận dụng.

Khi về đến Hải Đường Viên, Thẩm An An suy nghĩ một chút, rồi đi đến dưới bàn, lục lọi một hồi, lấy ra một cuộn tranh bị phủ đầy bụi.

Mặc Hương cảm thấy có chút kỳ lạ, cô nương không phải rất ghét bức tranh này sao? Hôm đó khi mang về, rõ ràng nàng đã ném nó vào phòng thờ như giấy vụn.

Cũng vì bức tranh này có độ cứng của giấy, nàng mới thuyết phục cô nương ném nó vào góc phòng để nó phủ đầy bụi.

"Cô nương, sao người lại lấy ra làm gì vậy?"

"Tái sử dụng đồ bỏ đi."

Thẩm An An nhíu mày, đưa cuộn tranh cho Mặc Hương: "Dọn dẹp sạch sẽ, giữ lại bán lấy tiền."

"Vâng? À."

Mặc Hương đưa tay nhận lấy, ôm vào lòng.

Thẩm An An nhìn nàng, đột nhiên cười nhẹ.

"Cô nương cười gì vậy?"

- Mặc Hương ngẩn người hỏi.

"Cười... đời người thật khó lường, trên thế gian này, cái gì cũng có thể xảy ra."

Nhìn thoáng qua, thì ra cũng chẳng có gì đặc biệt, bức tranh ngày xưa được trân trọng như báu vật, nay nhìn lại, cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Ngày hôm sau, Thẩm An An còn đang ngủ say thì bị ma ma do Thẩm phu nhân sai đến lôi khỏi giường: "Cô nương, phu nhân Trung Thừa sắp đến rồi, người phải dậy rửa mặt và trang điểm thôi."

"Phu nhân Trung Thừa ai vậy?"

- Thẩm An An mắt nhắm mắt mở, ngáp hỏi.

"Ôi, chính là gia đình hôm qua phu nhân nói với cô nương đó, cô nương sao ngủ một giấc lại quên hết vậy?"

"Hửm?"

Thẩm An An mở mắt ngái ngủ, một lúc lâu mới phản ứng lại: "À, là vị công tử Trung Thừa có mũi có mắt đó."

Ma ma bị nàng chọc cười: "Không phải sao, công tử nhà đó lão nô đã gặp một lần, tuy không thể nói là phong nhã như ngọc, nhưng cũng rất văn nhã, khí chất hơn người."

Dù bà cảm thấy, vẫn chưa đủ xứng với cô nương nhà mình, nhưng nếu phu nhân thấy tốt thì cứ vậy mà là được.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!