"Ngọc cô cô."
Chưa đợi Thẩm An An lên tiếng, Thẩm phu nhân đã lạnh mặt trước: "Nếu Quý phi nương nương thực sự muốn lấy thân phận Hoàng phi để lệnh cho An An nhập cung, vậy thì xin hãy đưa thánh chỉ của Hoàng thượng."
"Chuyện này..."
Sắc mặt Ngọc Cô Cô có chút lúng túng: "Thẩm phủ dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của nương nương, đâu cần phiền phức như vậy."
"Đã biết là nhà mẹ đẻ, thì đừng nói đến sự phân biệt tôn ti quân thần."
Ánh mắt Thẩm phu nhân lạnh lùng: "Ngay cả Quý phi nương nương cũng chưa bao giờ nói như vậy, Ngọc Cô Cô ở trong cung bao năm nay, xem ra đã học được cách cao ngạo rồi."
Ngọc Cô Cô vốn chỉ là một nô tỳ xuất thân từ Thẩm phủ, nhờ theo hầu Quý phi mà phất lên, nay mới có được một chức vị trong cung.
Sắc mặt bà dần trở nên tái nhợt khó coi, nhưng không dám cãi lại. Dù Quý phi được sủng ái, sau lưng bà vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ mạnh mẽ như Thẩm phủ.
"Là nô tài lỡ lời, phu nhân chớ giận."
Thẩm phu nhân hừ lạnh, không nói thêm gì.
Thẩm An An mỉm cười, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Không phải An An không theo Ngọc Cô Cô vào cung, mà là tổ mẫu dặn dò An An phải chọn vài món đồ thú vị ở kinh thành để gửi về Giang Nam. Trung thu sắp đến, làm sao An An dám chậm trễ? Thực sự không có thời gian vào cung bầu bạn cùng cô mẫu."
Tôn ti là có, nhưng chữ "hiếu" đặt lên hàng đầu. Ngay cả Hoàng thượng cũng phải hàng ngày đến thỉnh an Thái hậu, huống chi là Quý phi.
Nghe Thẩm An An lấy Thẩm lão phu nhân ra làm lý do, khóe miệng Ngọc Cô Cô khẽ động vài cái, nhưng cuối cùng không dám nói gì.
"Biểu cô nương nói đúng, lời dặn của lão phu nhân là quan trọng nhất. Người cứ bận việc của mình đi, vài ngày nữa nô tài sẽ quay lại."
"Vậy phiền Ngọc cô cô đi lại một chuyến."
"Không sao, không sao."
Kẻ vênh váo đến, lại chán nản rời đi. Ngọc cô cô giữ vẻ mặt căng thẳng, cúi người chào mẫu tử Thẩm phu nhân rồi rời khỏi. Lần này, Thẩm phu nhân thậm chí không tiễn bước.
Dù sao bà đã quá khách khí trước đó, lại để bà ta được đằng chân lân đằng đầu, dám lớn lối lên mặt dạy bảo nữ nhi bà.
"Mẫu thân."
Thẩm An An kéo tay Thẩm phu nhân ngồi xuống: "Vừa rồi mẫu thân có phải hơi quyết liệt quá không? Nếu như chọc giận cô mẫu, sau này vào cung liệu người có gây khó dễ cho mẫu thân không?"
Nàng hiểu rõ cô mẫu sẽ không làm gì phụ thân và đại ca mình vì quan hệ huyết thống, nhưng với mẫu thân thì chưa chắc.
Thẩm phu nhân cười nhạt, nói: "Yên tâm đi, nàng ấy sẽ không dám đâu. Cô mẫu con dù là Quý phi, nhìn bên ngoài có vẻ vinh hoa phú quý, nhưng hậu cung sâu như biển. Nếu không có phụ thân con quyền cao chức trọng chống lưng, nàng ấy làm sao ngồi được vị trí Quý phi?"
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
"Nàng ấy không phải kẻ ngốc, tự mình hiểu rõ. Sẽ không tự tay phá hủy gốc rễ của mình đâu."
Thẩm An An gật đầu, cảm thán: "Đúng vậy, hoàng cung chẳng khác nào một nhà giam. Sống ở đó mà cũng phải tính toán từng chút, không hiểu sao năm đó người nhất định phải gả vào."
Thẩm phu nhân khẽ lắc đầu, không tiện bình luận nhiều về nàng tiểu cô này.
"Nàng ấy đã vào cung bao nhiêu năm mà vẫn không có con cái. Giờ vì muốn giữ vững địa vị và sống yên ổn tuổi già, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ hôn sự của con. An An, chi bằng mẫu thân giúp con sớm định đoạt hôn sự, để nàng ấy khỏi bận tâm nữa."
Thẩm phu nhân và phu quân đã tỏ rõ thái độ không đồng ý để nữ nhi gả vào hoàng tộc. Nhưng nàng tiểu cô này quá cố chấp. Điều họ lo nhất không phải nàng ấy làm gì, mà là cầu xin trước mặt Hoàng thượng. Trong tình hình hiện tại, Hoàng thượng đã có ý muốn gắn kết Thẩm gia và hoàng thất thông qua hôn nhân.
Thẩm An An thở dài một hơi, bất lực nói: "Vâng, nữ nhi đều nghe mẫu thân sắp xếp."
"Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!