Chương 18: Đi Dạo Phố

"À đúng rồi, hôm nay con tiếp xúc với mấy cô nương đó, có ai khiến con thích, hoặc cảm thấy không tệ không?"

- Thẩm phu nhân đột nhiên hỏi.

Thẩm An An suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Có một người, là Nhị cô nương của Đoan gia. Nhân phẩm không tệ, chỉ là hơi do dự, quá lương thiện."

Đoan Oánh Oánh là một người tốt, nhưng sự lương thiện của nàng ấy quá mềm yếu, thiếu đi sự sắc sảo, dễ làm tổn thương chính mình.

"Người của Đoan gia à."

Thẩm phu nhân mím môi, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cổng Thẩm phủ. Thẩm An An đỡ Thẩm phu nhân xuống xe, cùng nhau trở về viện.

"Mẫu thân, An An."

Một giọng nói sảng khoái vang lên từ hành lang nhỏ.

Hai người quay đầu nhìn, đồng thời cau mày: "Đại ca, vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn, sao lại dậy rồi?"

Thẩm Trường Hách cười nhẹ: "Một nam nhân như huynh, chút thương tích nhỏ ấy không sao, đã lành cả rồi. Trong cấm vệ quân bận rộn, chẳng lẽ huynh cứ mãi nằm ở nhà được sao?"

Thẩm phu nhân đã quen với điều này, dù sao Thẩm Trường Hách cũng là một võ tướng, việc bị thương khó mà tránh khỏi.

Trong tay hắn cầm một gói giấy dầu, liếc nhìn Thẩm phu nhân, lại nhìn Thẩm An An, có vẻ hơi lưỡng lự.

Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Cầm gì trong tay vậy?"

"…Là bánh trái của tiệm Vương Ký, muội muội vừa về, huynh nghĩ mua chút ít để muội nếm thử."

Thẩm Trường Hách có chút ngượng ngùng, hắn đã quên mất mẫu thân mình, lẽ ra nên mua hai phần.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm phu nhân liếc hắn một cái, nói: "Bây giờ An An đã về, con liền quên cả mẫu thân rồi."

"Không có, không có đâu, con... con quên mất."

Thẩm Trường Hách vô cùng lúng túng, vội nói: "Ngày mai con nhất định mua cho mẫu thân."

Thẩm phu nhân khẽ cong khóe môi: "Thôi được, hai đứa cứ trò chuyện đi, ta hơi mệt, về viện nghỉ trước đây."

"Vâng."

Hai người đồng thanh cúi chào.

Đợi Thẩm phu nhân đi xa, Thẩm Trường Hách mới đưa gói giấy cho Thẩm An An: "Muội thử xem, các cô nương nhà bằng hữu của huynh đều rất thích. Nếu muội thích, ngày nào huynh cũng mua cho."

"Đa tạ đại ca."

Thẩm An An mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng.

Hai huynh muội cùng nhau đi dọc hành lang.

Thẩm Trường Hách nói: "Vài ngày nữa là đến Tết Trung Thu, kinh thành sẽ có pháo hoa và đèn hoa, rất náo nhiệt. Khi đó, đại ca dẫn muội đi chơi."

"Vâng ạ."

Thẩm An An cười vui vẻ đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!