Chương 175: (Vô Đề)

"Hừ!"

Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, trẫm đã đặt sự thật ngay trước mặt nàng ta. Chỉ cần công bố ra thiên hạ, dù có khiến trẫm mất mặt thì cũng xem như đã báo thù cho tổ mẫu nàng ta."

Không có gì khiến người đời tin tưởng hơn việc chính Phi tử của Tứ Hoàng Tử tuyên bố rằng Tiêu Uyên không phải hoàng tộc. Nhưng nàng... lại không làm vậy.

Hoàng đế đã tính toán kỹ lưỡng, vậy mà biến số lại xuất hiện từ Thẩm An An.

"Sớm biết thế này, thà chọn nha đầu ngốc Đoan gia còn hơn!"

Trẫm hao tâm tổn sức bày mưu với Thẩm gia, không ngờ cái ch

-ết của Thẩm lão phu nhân vẫn không thể khiến nàng ta mất lý trí hoàn toàn.

"Đứa con ngoan của trẫm đúng là có sức hút, mê hoặc đến mức nữ nhi Thẩm gia còn quên cả báo thù. Trẫm đã cho nàng cơ hội, nàng không nhận, vậy đừng trách trẫm độc ác!"

"Diệp nhi đâu? Có tin gì chưa?"

"Nô tài đã phái người đi đón Ngũ Hoàng Tử rồi ạ."

Hoàng đế gật đầu, giọng lạnh lùng: "Bảo bọn chúng nhanh lên. Nếu Diệp nhi bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, trẫm sẽ gi

-ết sạch bọn chúng!"

——

Cùng lúc đó, Tiêu Uyên cũng nhận được thư của Lý Hoài Ngôn. Hắn nắm chặt thư đến mức khớp xương trắng bệch, cả người chìm trong bóng tối.

"Thư viết gì vậy?"

Lăng Thần Dật vừa hỏi dứt câu đã thấy Tiêu Uyên bật dậy, sải bước xông ra ngoài.

"Huynh định đi đâu?"

- Hắn giữ chặt cánh tay Tiêu Uyên.

"Thiên Thủy Thành."

Lăng Thần Dật vội vàng chộp lấy lá thư, lướt qua từng chữ rồi gấp gáp ngăn cản: "Không được! Huynh mà rời đi lúc này chẳng khác nào đi tìm ch

-ết!"

"Tránh ra!"

- Đôi mắt Tiêu Uyên đỏ ngầu, giận dữ quát lên.

Hắn không dám tưởng tượng cảnh nàng một mình đối mặt với những âm mưu toan tính, tự tay gi

-ết người, thậm chí tàn sát hơn trăm mạng sống sẽ đáng sợ đến mức nào.

Lăng Thần Dật trong lòng thầm rủa một tiếng, chắn ngang cửa không cho hắn đi: "Nếu huynh đi, tất cả những gì Thẩm An An đã làm đều trở thành vô ích."

"Nàng ấy quan tâm không chỉ có huynh, mà còn cả Thẩm gia, Lâm gia. Huynh có thể bất chấp tất cả, nhưng Thẩm gia, Lâm gia phải làm sao? Liệu nàng ấy có tức giận, có trách huynh không?"

Tiêu Uyên đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt đến run lên.

"Chính vì tất cả những gì nàng trân trọng, huynh càng không thể rời đi lúc này. Huynh phải ở lại, đối đầu với Hoàng Thượng. Gi

-ết quan triều đình không phải là chuyện nhỏ, nếu hoàng đế quyết truy cứu, huynh làm sao bảo vệ được nàng ấy đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!