"Ta gọi ngươi tới đây là vì bức tranh này."
Trưởng Công chúa ra hiệu cho nha hoàn mang bức Thu Cúc Đồ đặt trên bàn đến trước Tiêu Uyên: "Ngươi xem thử đi, đây là bức tranh của cô nương nhà Thầm gia."
Tiêu Uyên thoáng lật mí mắt, ánh mắt hờ hững lướt qua, cuối cùng mới đưa tay nhận lấy bức họa, khẽ liếc một cái.
"Ban đầu ta định đưa bức họa đó cho Đoan tam cô nương, nhưng... lại thấy bức họa của cô nương nhà Thẩm gia lại vượt trội hơn."
"Ừm."
Tiêu Uyên vẫn dán mắt vào bức tranh, nhàn nhạt đáp lời.
Trưởng Công chúa ngẩn người, không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy. Bà mỉm cười: "Hay là... ngươi có vật gì bên mình, để ta thay ngươi tặng cho Đoan tam cô nương."
Tiêu Uyên hơi khựng lại, ánh mắt ngẩng lên nhìn Trưởng Công chúa, vẻ khó hiểu: "Tặng nàng ta làm gì?"
"…Không phải ngươi định tặng bức họa đó cho Đoan tam cô nương sao? Ta vốn cũng nghĩ vậy. Nếu không vì Thẩm đại cô nương đột nhiên xuất hiện, thì Đoan tam cô nương chắc chắn là người giành hạng nhất."
"Ai nói ta định tặng Đoan tam cô nương?"
Tiêu Uyên cười nhạt, khóe môi cong lên một độ cung nhẹ nhàng.
Lần này đến lượt Trưởng Công chúa cảm thấy khó hiểu, bà nhíu mày: "Không phải tặng Đoan tam cô nương, vậy ngươi định tặng cho ai?"
Hắn xưa nay chưa từng quan tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy. Bà vốn tưởng năm nay hắn chủ động nhắc đến bức họa là vì Đoan tam cô nương, bởi nếu không có sự xuất hiện của Thẩm đại cô nương, Đoan tam cô nương ấy nhất định sẽ đứng đầu.
"Đã là giải thưởng, tất nhiên phải dành cho người đoạt được quán quân."
Tiêu Uyên cầm bức tranh đứng dậy: "Trong phủ ta còn có việc cần xử lý, không thể tiếp chuyện với Cô mẫu thêm nữa, cáo từ."
"Ừ, được."
Trưởng Công chúa gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì không đúng: "Uyên nhi, bức tranh của ta..."
Nhưng người đã đi xa, hoặc giả là nghe thấy mà giả vờ không nghe.
Lăng Thần Dật đang tựa vào hành lang, thấy Tiêu Uyên cầm bức họa đi ra, khẽ nhướn mày: "Đây chính là bức tranh của Thẩm cô nương sao?"
Tiêu Uyên nhàn nhạt gật đầu, bước chân vẫn không ngừng hướng ra ngoài.
Lăng Thần Dật bỗng nhiên rút bức họa từ tay hắn: "Để ta xem thử."
Hắn, giống như mẫu thân của mình, đều là người biết trân trọng nhân tài.
"Chậc chậc chậc, kỹ thuật vẽ này chẳng thua kém huynh là bao đâu nhỉ."
Lăng Thần Dật chăm chú nhìn con bướm trên cành cúc, liên tục cảm thán, ngắm nghía hồi lâu vẫn không rời mắt: "Thẩm cô nương quả thật tài hoa xuất chúng, đúng là giấu mình quá kỹ."
Đang ngẩn người ngắm tranh, bức họa lại bị rút khỏi tay.
Tiêu Uyên cúi mắt, cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi giao cho Khánh Phong cất giữ.
"Này, ta còn chưa xem đủ đâu. Đây dù gì cũng là đồ của phủ Vĩnh Ninh hầu, huynh mang đi thì thôi, lại còn không để ta xem."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Tiêu Uyên liếc nhìn Lăng Thần Dật: "Đây là đồ trao đổi ngang giá, từ khi nào thành vật của phủ Vĩnh Ninh hầu ngươi?"
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!