Trưởng Công chúa dẫn mọi người trở lại phòng yến tiệc.
Thẩm phu nhân được các phu nhân khác vây quanh tiến lên phía trước, còn Thẩm An An lại bị lãng quên, đứng một bên.
"Chúc mừng."
- Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Thẩm An An ngoảnh lại, thấy Đoan Nhị cô nương với nụ cười thân thiện. Nàng cũng mỉm cười đáp lại: "Đa tạ."
Đoan Nhị cô nương khẽ gật đầu, bước qua trước mặt nàng.
Thẩm An An không thèm để ý đến ánh mắt căm tức, nghiến răng nghiến lợi của Đoan Tam cô nương, chỉ tiếp tục bước về phía trước.
"Quả là ta đã xem nhẹ Thẩm cô nương rồi."
Đoan tam cô nương bước nhanh vài bước, đi song song với nàng.
Thẩm An An nhếch môi cười: "Ta chỉ muốn dạy Đoan Tam cô nương rằng, đừng quá tự cao mà thôi."
"..."
Sắc mặt Đoan Tam cô nương trở nên u ám vô cùng, khẽ cười lạnh: "Thẩm cô nương chẳng lẽ nghĩ rằng thắng được một cuộc thi vẽ thì đã trở thành tài nữ rồi sao?"
Thẩm An An bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta: "Xem kìa, lại tự cao nữa rồi. Cái danh tài nữ ấy, thật sự không phải ai cũng thèm khát đâu. Chỉ có nàng, xem nó như niềm tự hào lớn lao, mà kể cả đem cho chó, chúng cũng chẳng thèm vẫy đuôi."
Nói xong, Thẩm An An ung dung rời đi, bỏ lại Đoan tam cô nương đứng chôn chân tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi, suýt phát điên.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta méo mó, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Tam cô nương..."
- Một nữ nhân nịnh nọt rụt rè đẩy nhẹ nàng ta.
"Đi thôi, Trưởng Công chúa sắp trao phần thưởng rồi, chúng ta cũng đi xem thử."
- Đoan tam cô nương cố gắng kìm nén, lạnh lùng nói.
Nữ nhân kia thở phào nhẹ nhõm, vội vã gật đầu đồng ý.
Miệng lưỡi sắc bén thì có ích gì? Tuyệt đối không thể để mình mất hình tượng ở bên ngoài, không thể để ả ta đạt được mục đích.
Khi họ vào đến phòng yến tiệc, chủ đề vẫn xoay quanh cuộc thi vẽ vừa rồi. Dù gì thì những năm trước, Đoan tam cô nương luôn đứng đầu, năm nay bất ngờ bị người khác vượt mặt, ai nấy đều cảm thấy thật mới mẻ và thú vị.
"Tam muội, lại đây ngồi đi." – Đoan Nhị cô nương mỉm cười, vẫy tay gọi Đoan Mộng Mộng.
"Hừ."
- Đoan Mộng Mộng hừ lạnh, liếc qua một cái rồi lập tức quay đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Nàng ta nghĩ thầm, đừng tưởng vừa nãy mình không nghe thấy nhị tỷ chúc mừng Thẩm An An.
Đoan Oánh Oánh nhìn Đoan Mộng Mộng ngồi xuống bên cạnh một nhóm cô nương khác, ánh mắt thoáng chút u buồn, cúi đầu đầy bất lực.
Lúc này, ma ma đứng bên cạnh Trưởng Công chúa mang đến phần thưởng cho cuộc thi lần này.
Mọi người chăm chú nhìn vào chiếc khay được phủ tấm vải đỏ, tò mò đoán xem bên trong là gì.
"Thẩm cô nương, lại đây nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!