Chương 15: (Vô Đề)

Thẩm An An bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thoảng qua sau lưng, nhíu mày quay đầu nhìn lại: "Kỳ lạ thật, sao tự dưng lại lạnh thế này?"

"Có lẽ là gió từ bên hồ thổi tới, hay cô nương quay lại sảnh tiệc đi cho ấm."

- Mặc Hương lo lắng đề nghị.

"Ừ, cũng được."

Thẩm An An đứng dậy, quay lại con đường lúc trước.

Khi trở lại sảnh tiệc, các cô nương cũng gần như đã tụ tập đầy đủ. Ánh mắt của Đoan Mộng Mộng lướt qua bàn chân Thẩm An An, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

"Thẩm cô nương trở lại rồi, chắc là định tham gia cuộc thi vẽ mà Trưởng Công chúa tổ chức phải không?"

Một cô nương bên cạnh Đoan Mộng Mộng cười tươi, giọng nói đầy ẩn ý.

Cả kinh thành đều biết, Đoan Tam cô nương nổi danh với tài vẽ tuyệt đỉnh, có thể sánh ngang với Tứ Hoàng tử. Câu hỏi này rõ ràng là cố ý muốn làm khó Thẩm An An.

"Đúng vậy, Lý cô nương làm sao biết được chứ?"

Thẩm An An vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.

Lý cô nương hơi sững sờ, không ngờ Thẩm An An lại dám trả lời. Nàng ta vốn nghĩ, một người lớn lên nơi thôn dã như Thẩm An An chắc chẳng hiểu biết gì về những trò phô trương của kinh thành.

"Đoan Tam cô nương, có vẻ lần này ở tiệc cúc hoa, nàng đã gặp đối thủ rồi đấy."

Nói vậy, nhưng trên khuôn mặt Lý cô nương toàn là vẻ giễu cợt, rõ ràng chẳng đặt Thẩm An An vào mắt.

Đoan Mộng Mộng mỉm cười dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như gió xuân: "Chỉ là một trò vui nhỏ thôi, nói gì đến đối thủ. Mọi người ở đây đều là bằng hữu cả."

Hừ. Thẩm An An liếc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng.

Kiếp trước, điều khiến Thẩm An An nể phục nhất ở Đoan Mộng Mộng chính là khả năng giả vờ và diễn kịch xuất sắc. Nàng ta có thể diễn một cách hoàn hảo, khiến Thẩm An An từng ghen tị không thôi, vì dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể học được để làm như vậy trước mặt Tiêu Uyên.

"Đoan Tam cô nương không nhận ra rằng lời của Lý cô nương là đang tâng bốc sao? Nàng còn dám nhận. Chẳng lẽ cuộc thi chưa bắt đầu mà Đoan Tam cô nương đã tự tin nắm chắc phần thắng trong tay rồi?"

Thẩm An An cũng bắt chước giọng điệu nhẹ nhàng của Đoan Mộng Mộng, nhưng lời nói lại khiến sắc mặt của Đoan Mộng Mộng chợt thay đổi.

Nàng ấy đang nói rằng nàng ta tự cao tự đại sao?

Đoan Mộng Mộng ngước mắt nhìn Thẩm An An, người đang mỉm cười nhã nhặn, ánh mắt dài hẹp thoáng hiện sự tức giận lạnh lùng.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Lúc này, Lý cô nương lên tiếng: "Cả kinh thành ai chẳng biết Mộng Mộng là tài nữ số một, tài năng vẽ tranh của nàng ấy đương nhiên là xuất sắc. Chỉ có nàng, một kẻ quê mùa, không biết gì mà dám mỉa mai như vậy."

"Được rồi."

Đoan Mộng Mộng nhẹ nhàng ngắt lời Lý cô nương: "Thẩm cô nương nói không sai, cuộc thi còn chưa bắt đầu mà, nàng đừng nói năng linh tinh. Nhỡ đâu… Thẩm cô nương là cao thủ ẩn mình, còn ta chỉ có chút tài mọn, chẳng phải sẽ tự rước nhục vào thân sao."

"Phì!"

Vài người xung quanh bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện khôi hài.

"Đoan Tam cô nương chắc là quên chuyện ở cung yến hôm đó rồi. Thẩm cô nương đến một tài nghệ cũng chẳng trình bày được."

Ẩn giấu tài năng? Chẳng qua là chẳng biết gì hết thì đúng hơn.

Đoan Mộng Mộng mỉm cười mà không nói gì thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!