Lần cuối cùng là trong phòng ngủ, cách đây cũng rất lâu rồi…cách cả một đời người.
"Thời gian không còn sớm nữa, cô nương, đã đến lúc phải đi rồi."
Trương ma ma gọi lại tâm trí của nàng.
"Ừm."
Bên ngoài cổng, xe ngựa đã chờ sẵn, Thẩm phu nhân đứng một bên, nghe thấy bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, ngây người một lát, rồi ngay lập tức ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên.
"Mẫu thân."
- Thẩm An An cúi người chào.
"Được rồi."
Thẩm phu nhân nắm lấy tay nàng: "An An thật đẹp."
Rực rỡ mà không mất đi vẻ trang nhã, kiêu sa nhưng không tỏ ra sắc lạnh, dịu dàng mà lại tỏa sáng, tất cả đều hoàn hảo.
"Trở về, đợi khi trở về sẽ thưởng cho Trương ma ma."
"Cảm ơn phu nhân, là nhờ cô nương xinh đẹp vốn có, dù có mặc gì cũng đều đẹp cả."
Một đoàn người vui vẻ bước lên xe ngựa, hướng về phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Trên đường, Thẩm phu nhân kể cho nàng một số tình hình của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Thẩm An An đã biết rõ, nhưng vẫn lắng nghe rất chăm chú.
"Thế tử của Vĩnh Ninh Hầu cũng là một tài tử, vô cùng xuất sắc, mặc dù không thể so với Tứ Hoàng tử, nhưng cũng là một trong những thiếu niên nổi bật ở kinh thành."
Thẩm An An mỉm cười gật đầu.
Người đó, giống như Lý Hoài Ngôn, là một người trung thành theo sát Tiêu Uyên, nhưng so với Lý Hoài Ngôn thì còn kém xa, dù sao hắn cũng mù mắt và mù cả tâm trí, lại còn thích Đoan Mộng Mộng.
Trong kiếp trước, hắn đã không ít lần chế nhạo và chỉ trích nàng, tìm đủ mọi lý do để coi thường.
Nàng hiểu ý của mẫu thân, nhưng Lăng Thần Dật tuyệt đối không thể trở thành phu quân của nàng.
Đang suy nghĩ, nàng bỗng nhiên khẽ nhướng mày, nếu không nhớ nhầm, Lăng Thần Dật chính là người trong buổi tiệc hoa cúc đã phải lòng Đoan Mộng Mộng, vì một bức tranh.
Nghe nói hôm đó, Trưởng Công chúa tổ chức một cuộc thi tài năng, Đoan Mộng Mộng là tài nữ hàng đầu, tất nhiên giành giải nhất, khiến cả đại sảnh vỗ tay khen ngợi, làm siêu lòng biết bao nam nhân và Lăng Thần Dật là một trong số đó.
Kiếp này, nàng có nên làm gì đó để khuấy động tình hình không nhỉ?
"An An, đến rồi, con đang nghĩ gì thế?"
Giọng của Thẩm phu nhân vang lên bên tai, nàng mới giật mình hoàn hồn, thì ra đã đến phủ Vĩnh Ninh Hầu rồi.
Bên ngoài cổng phủ, xe cộ tấp nập, gia nhân trong phủ cúi đầu chào đón từng vị khách quý đến tham dự tiệc, dẫn vào sân.
Phu nhân và các cô nương gặp người quen, liền nhóm lại từng nhóm trò chuyện vui vẻ.
Thẩm phu nhân vừa xuống xe đã bắt chuyện với một phu nhân khác, Thẩm An An đứng im ngay ngắn phía sau.
Đột nhiên, một làn sóng ồn ào nổi lên, nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một con ngựa nhanh chóng lao ra từ góc phố, phía sau là một chiếc xe ngựa.
Trên lưng ngựa, một người nam nhân dáng vẻ kiên cường, bờ vai rộng, eo thon, mặc bộ trang phục đen mạnh mẽ tôn lên vóc dáng săn chắc, chiếc mũ ngọc cao chặt, ánh mắt lạnh lùng, từng đường nét trên gương mặt đều chứa đựng khí lạnh sắc bén.
Ngay khi hắn xuất hiện, đã thu hút ánh nhìn của không ít thiếu nữ, họ đứng ngây người, mắt cứ như bị cuốn hút vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!