...
Khi Thẩm An An trở về phủ, nàng đúng lúc gặp Thẩm Văn từ bên ngoài trở về. Nàng bước lên cúi đầu chào: "Phụ thân."
"Ừm."
Thẩm Văn nhìn nàng một lượt rồi nói: "Nghe mẫu thân con nói dạo này con đang phụ trách việc phát cháo, còn tự mình ra tay giúp đỡ."
"Chỉ là lúc rảnh không có việc gì làm, chỉ giúp một chút thôi ạ."
Trên khuôn mặt nghiêm túc củaThẩm Văn xuất hiện một nụ cười: "Có lòng như vậy là tốt rồi, hài nhi Thẩm gia chúng ta phải nên như thế."
"Phụ thân nói đúng."
- Thẩm An An cười đáp.
Phụ thân nàng trải qua hai triều đại, có thể giữ chức Thái úy không phải vì lập phe, mà vì trí tuệ và lòng trung thành. Nếu không thì kiếp trước ông cũng sẽ không vì xấu hổ mà từ chức.
Thẩm Văn nhìn nữ nhi, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
"Phụ thân vừa mới từ trong cung về sao?"
- Thẩm An An nhìn thấy ông vẫn chưa thay bộ quan phục liền hỏi.
"Ừ, trong triều có vài việc cần thảo luận."
Cả hai phụ tử vừa đi dọc theo hành lang quanh co.
"Phải chăng là chuyện nước lũ ở phía Nam?"
- Thẩm An An bỗng hỏi.
Thẩm Văn dừng lại, nghiêng đầu nhìn nữ nhi, ánh mắt ngạc nhiên: "Con sao lại biết?"
Thẩm An An cũng đứng lại, nhẹ nhàng nói: "Hôm trước có một đợt dân tị nạn đổ về phố Nam Hoa, có người bị tật nguyền, có người già yếu nữ nhân và trẻ nhỏ, sau đó lại có một đám thị vệ đến đuổi họ đi. Quản gia nói đó là chuyện mà quan lại trong kinh đều ngầm hiểu. Con đoán..."
Nàng chưa kịp nói hết thì Thẩm Văn đã đột ngột cắt lời: "Chúng ta vào thư phòng nói sau."
Thẩm An An ngậm miệng, đi theoThẩm Văn, vẻ mặt ông nghiêm nghị, vào thư phòng ở tiền viện.
Gia nhân dâng trà lên, Thẩm Văn liền ra lệnh cho mọi người lui ra ngoài. Ông ngồi xuống sau bàn viết, chăm chú nhìn đứa nữ nhi đã xa cách nhiều năm của mình.
"An An, có những lời, dù hiểu rõ nhưng cũng phải giữ trong lòng, khi không thể thay đổi được tình hình, con phải học cách bảo vệ bản thân."
Thẩm An An hơi ngạc nhiên, lời của phụ thân lại giống hệt những gì đại ca đã nhắc nhở nàng.
Chỉ có điều, khi những lời này được nói ra từ miệng của phụ thân, người luôn chính trực và thẳng thắn, khiến nàng cảm thấy hơi bất ngờ.
Thẩm Văn dường như cảm thấy xấu hổ, cúi đầu xuống: "Phụ thân không dạy con phải lạnh lùng vô cảm, mà là khi không có khả năng thay đổi tình thế, con phải biết bảo vệ bản thân, làm gì cũng phải biết giới hạn."
Thẩm An An nhìn ông, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Người đứng sau là ai, có phải quyền lực rất lớn đến mức phụ thân cũng phải e ngại không?"
Phụ thân của nàng không phải là người sẽ đứng nhìn những việc sai trái xảy ra mà không làm gì, trừ khi người đứng sau đó có quyền lực to lớn, khiến ông phải tránh xa.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thẩm Văn im lặng một lúc, thở dài: "Trong phủ còn có mẫu thân, con và đại ca con, phụ thân vẫn phải lo cho đại cục."
Ông để hai tay lên ghế, cúi đầu, vẻ mặt vừa đau lòng vừa bất lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!