Chương 10: Lo Chuyện Bao Đồng

Thẩm An An như mất hồn đứng tại chỗ rất lâu, sau đó mới xoay người đi đến ngồi xuống ghế.

Nàng cúi đầu, nhưng một lát sau lại ngẩng lên, trên khóe môi nở một nụ cười đầy châm biếm.

Những thứ mà kiếp trước nàng từng coi như báu vật, phải hạ thấp tự tôn để cầu xin mà chẳng bao giờ có được, giờ đây lại dễ dàng được mang đến trước mắt.

Hóa ra, bức tranh không phải quý giá đến thế, mà chỉ là vì hắn cảm thấy nàng không xứng đáng sở hữu.

Khi ấy, tất cả những gì liên quan đến hắn, kể cả một cây bút trong thư phòng, nàng cũng không được chạm vào. Mấy lời như "không thích người khác động vào đồ của mình" đều là dối trá.

"Giờ thì ngươi đúng là hào phóng thật."

Nàng cười lạnh một tiếng, che đi lớp hơi nước trong mắt. Không phải vì hắn, mà là vì chính bản thân mình một kiếp sống hèn mọn đến không đáng kể.

Tiêu Uyên trở về phủ, liền tiến thẳng vào thư phòng. Nhưng hắn không đọc tấu chương, chỉ ngồi thẫn thờ.

Từng mảnh ký ức mơ hồ như thoáng qua trong đầu hắn, những cảm giác quen thuộc cứ hiện lên, nhưng bất kể cố gắng thế nào, hắn cũng không thể nắm bắt được.

"Điện hạ."

Thanh âm của Khánh Phong vang lên, hắn sải bước lớn vào phòng.

"Nói đi."

"Người của phủ Thẩm gia vừa đến… mang toàn bộ những thứ ngài gửi trả lại."

Tiêu Uyên khẽ động đôi mắt tĩnh lặng, nhìn về phía Khánh Phong.

Khánh Phong cúi đầu đầy lúng túng, thấp giọng đáp: "Quản gia mang đến hai rương, đại cô nương nhà Thẩm gia nhận chiếc rương đựng bạc, nhưng trả lại chiếc đựng tranh chữ. Nàng ấy còn nói… nói…"

"Nói gì?"

Tiêu Uyên hỏi lạnh nhạt.

"Nói…"

Khánh Phong nhắm mắt cúi thấp đầu hơn, đáp nhỏ: "Nói rằng tranh chữ của chủ tử ở chỗ nàng ấy không đáng một xu, đừng mang mấy thứ rác rưởi đến để đuổi nàng ấy."

Không khí lập tức chìm vào một sự đè nén đến đáng sợ, lạnh lẽo đến mức khiến Khánh Phong nổi hết da gà sau lưng.

"Hừ."

Tiêu Uyên đột ngột nhếch môi cười lạnh: "Đưa vào kho đi."

"Vâng."

Khánh Phong cảm giác chân mình mềm nhũn, vội vàng rời khỏi gian phòng lạnh giá này.

Tiêu Uyên hạ mắt nhìn bức tranh dang dở trên bàn, im lặng rất lâu.

"Rác rưởi sao?"

Tranh của hắn, vốn có giá trị ngàn vàng. Nữ nhân kia, thực sự đúng là không biết điều.

Có dịp, hắn phải xem thử xem kỹ năng vẽ tranh của nàng ta cao siêu, tinh xảo đến đâu mà dám chê bai như vậy.

Ngón tay Tiêu Uyên gõ nhẹ lên mặt bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy chán ghét khi nhìn hắn của nàng.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!