Chương 14: Tham gia thưởng mai yến

Edit: Cơ Hoàng

Ngày hôm sau, Lâm Bạch Dư gọi điện thoại cho Trương Đồng, nói với cô bé rằng một người bạn của mình vừa có một ca khúc mới, có thể hỗ trợ cho tiết mục biểu diễn của lớp cô bé. Kết quả là vừa ngắt điện thoại chưa đến nửa giờ, Trương Đồng đã chạy tới. Nhà của Trương Đồng cách nhà Lâm Bạch Dư cũng khá xa, nếu đi xe buýt phải mất ít nhất là một giờ.

"Em bắt taxi tới đây." Trương Đồng chà xát đôi bàn tay lạnh lẽo tay, "Chị Bạch Dư, sao máy sưởi nhà chị không ấm chút nào vậy? Có phải bị hỏng rồi không?"

"Không phải." Lâm Bạch Dư rót một ly nước ấm cho Trương Đồng, "Chị không mở nhiệt độ cao."

Nói xong nàng chỉnh độ ấm của máy sưởi lên cao một chút.

Trương Đồng đang ôm ly nước ấm rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái một chút, nhớ tới mục đích mà mình đến đây, vội vàng hỏi: "Chị Bạch Dư, bài hát mà chị nói là gì vậy? Có nhạc không?"

Lâm Bạch Dư đưa bản nhạc mà hệ thống in ra cho Trương Đồng. Cô bé Trương Đồng này học dương cầm từ nhỏ, rất có nền tảng âm nhạc, cũng nhận biết được khuông nhạc nên lập tức ngâm nga theo bản nhạc.

"Hãy làm theo tôi nhé, tay trái tay phải rồi tay trái, lặp lại một động tác thật chậm. Bài hát này sẽ mang đến cho bạn niềm vui, này bạn ơi, bạn đã cảm thấy yêu tôi chưa nào?"*

(*Edit có sử dụng bản dịch lời bài hát "Sổ tay rèn luyện thanh xuân

- TFBoys của một bạn khác. Nguồn translate: naxiaholic. wordpress. com)

Càng hát đôi mắt Trương Đồng càng sáng hơn. Sau khi hát xong một lần, Trương Đồng không dừng lại mà còn hát lại lần thứ hai. Lần hát này thông thuận hơn lần một, cũng êm tai hơn nhiều, đã đạt hiệu quả gần bằng một nửa của ba thiếu niên kia. Lâm Bạch Dư vừa nghe trong lòng vừa thả cho Trương Đồng một like.

Hát xong lần thứ hai, Trương Đồng lưu luyến buông bản nhạc xuống, đôi mắt long lanh sáng lên như hai cái bóng đèn nho nhỏ mà nhìn chằm chằm Lâm Bạch Dư: "Bạch Dư tỷ, bài hát này thật sự quá hay luôn! Sao chị lại viết được bài này vậy?"

"Không phải chị viết đâu, bạn của chị viết đấy." Lâm Bạch Dư không muốn cướp đoạt thanh danh của người khác.

Thế nhưng Trương Đồng lại không tin, cô bé biết tình trạng giao tiếp của Lâm Bạch Dư, gần như là nàng không có bạn bè gì. Hơn nữa mới qua một buổi tối, Lâm Bạch Dư xin được bản nhạc này từ chỗ người bạn nào? Trương Đồng cho rằng Lâm Bạch Dư đã viết bài hát này từ trước rồi, hôm qua nghe cô bé oán giận mới nhớ tới nên mang ra cho cô bé sử dụng.

"OK, OK, là bạn của chị viết." Trương Đồng đáp lại một câu cho có lệ, "Bọn em có thể biểu diễn bài hát này thật hả?"

Lâm Bạch Dư gật đầu: "Đương nhiên, chị lấy ra rồi không cho các em hát thì cho ai?"

Trương Đồng vui sướng đến khuôn mặt nhỏ cười như một đóa hoa: "Ôi tốt quá! Chị Bạch Dư tỷ, không hổ là chị của em. Em sẽ triệu tập các bạn trong lớp bố trí lại tiết mục này ngay lập tức. Thôi em đi trước nha!"

Trương Đồng nói xong xách áo khoác chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Lâm Bạch Dư thu hồi "tay Nhĩ Khang"[1] của mình, nuốt câu buổi trưa nàng đã chuẩn bị hai món gà cay[2] với đầu sư tử om[3] mà Trương Đồng thích ăn nhất xuống. Thôi, để hai món này cho mình ăn vậy!

(*Giơ tay kiểu Nhĩ Khang: Đây là một động tác rất kinh điển của nhân vật Nhĩ Khang trong phim "Hoàn Châu cách cách" được dùng để biểu đạt câu nói "Chờ chút" hoặc "Đừng đi" một cách khoa trương, ngụ ý để gọi người khác lại. Bạn đọc có thể xem hình ảnh ở cuối bài để hiểu rõ hơn.)

...

Lâm Bạch Dư mặc lên người bộ quần áo mới mà phòng may vá đưa tới ngày hôm qua. Bộ quần áo này được Liễu Nguyệt ngâm trong nước gừng rồi lại ngâm giặt bằng nước trong cực kỳ lâu nên vô cùng sạch sẽ an toàn. Lần này Lâm Bạch Dư không mang Dịch Kỳ mà chỉ mang Liễu Nguyệt theo. Liễu Nguyệt lớn tuổi hơn và cũng chững chạc hơn Dịch Kỳ, nên dù chưa từng tham gia yến tiệc lớn như thưởng mai yến thì ít ra cũng thận trọng hơn, sẽ không sợ hãi hét to khiến Lâm Bạch Dư mất mặt.

Lúc Lâm Bạch Dư đi đến cổng trong thì cũng đã thấy Lâm Bạch Thiền, Lâm Bạch Quyên đang chờ ở đó. Hai người này tỉ mỉ trang điểm một phen, trông càng quyến rũ, diễm lệ hơn so với ngày thường một chút. Lâm Bạch Dư chuyển tầm mắt ở trên hai người này, xác định Lâm Bạch Thiền là người mặc bộ quần áo mới bị ngâm vào Lam Huỳnh Thảo, cũng xác định được kẻ ra tay chính là Hồng di nương, mẹ ruột của Lâm Bạch Quyên.

"Nhị tỷ, tỷ đã đến rồi." Lâm Bạch Quyên hiếm khi vừa chủ động vừa hiền lành chào hỏi Lâm Bạch Dư như vậy. Ả đã xác định chắc chắn Lâm Bạch Dư sẽ gặp xui xẻo sao?

Lâm Bạch Dư chú ý tới sự ghen ghét mịt mờ của Lâm Bạch Quyên khi nhìn mình với Lâm Bạch Thiền, trong lòng cũng sáng tỏ. Nhan sắc của cả bốn tỷ muội Lâm gia đều không tồi, nhưng Lâm Bạch Thiền là người xinh đẹp nhất, kế tiếp là Lâm Bạch Dư. Tướng mạo của Lâm Bạch Xu chỉ đứng thứ ba trong bốn tỷ muội, nhưng lại biết bảo dưỡng rèn luyện thân thể, nên dáng người của nàng ta là tốt nhất.

Hơn nữa trên người Lâm Bạch Xu tự mang một loại khí chất tự tin, khiến người nhìn đều bị khí chất này hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lâm Bạch Quyên là người có nhan sắc không xuất chúng nhất trong bốn người, cũng không có khí chất hấp dẫn người khác, bởi vậy mà ả cực kỳ ghen ghét ba người khác. Khi còn nhỏ ả thường xuyên bắt nạt Lâm Bạch Dư cũng vì sự ghen ghét này quấy phá.

Lâm Bạch Dư nhàn nhạt gật đầu, không buồn giả vờ "Tỷ muội tình thâm" với Lâm Bạch Quyên. Lâm Bạch Quyên cảm thấy bị bẽ mặt, hận đến nỗi nghiến chặt răng. Nhưng nghĩ tới chuyện di nương nhà mình đã âm thầm bố trí, Lâm Bạch Quyên cười: Cho ngươi đắc ý một lúc, chờ tới bữa tiệc ngắm hoa, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!

Lâm Bạch Dư liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Lâm Bạch Quyên, trong lòng thầm khinh thường. Đúng là Hồng di nương cũng có chút bản lĩnh, nếu không sẽ không thu mua được hạ nhân ở dưới mí mắt của Lâm phu nhân. Nhưng chỉ cần nhìn vào chuyện hôm nay, có thể thấy người này cũng không phải kẻ thông minh, bởi vì người thông minh sẽ không sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy. Làm các tiểu thư khác trong phủ bị mất mặt sao? Chuyện này có lợi ích gì với con gái của bà ta?

Lúc người khác nói con gái của Bảo Lăng Hầu phủ không tốt cũng sẽ không nhắc riêng tới bất kỳ ai. Nếu thanh danh của một người bị hỏng, thanh danh của con gái bà ta có thể tốt hơn được không? Lâm hầu gia với Lâm phu nhân có thể bỏ qua cho sự gian lận của bà ta được sao?

"Tất cả đều tới rồi à? Vậy đi thôi." Lâm Bạch Xu là người đến cuối cùng, vừa đến đã hấp dẫn hết giá trị cừu hận của Lâm Bạch Thiền với Lâm Bạch Quyên. Cũng phải thôi, Lâm Bạch Xu trang điểm quá xinh đẹp, hơn nữa không biết nàng ta trang điểm kiểu gì, trông đôi mắt của Lâm Bạch Xu to hơn, ngũ quan càng lập thể hơn. Cách trang điểm này đã làm nổi bất hết tất cả ưu điểm của nàng ta, đồng thời cũng che dấu hết khuyết điểm, khiến giá trị nhan sắc của Lâm Bạch Xu tăng lên hai trăm phần trăm, đè ép người có nhan sắc tốt nhất trong bốn tỷ muội là Lâm Bạch Thiền xuống. Hơn nữa nàng ta còn mặc quần áo và trang sức quý giá đẹp đẽ hơn hẳn ba người, làm cho Lâm Bạch Xu trông như một tiên nữ vậy. Làm sao Lâm Bạch Thiền với Lâm Bạch Quyên không ghen ghét cho được? Lâm Bạch Quyên hung tợn mà trừng mắt nhìn bộ quần áo trên người Lâm Bạch Xu, tại sao nữ nhân này lại không mặc bộ quần áo mà phòng may vá đưa đến?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!