Chương 12: Em họ Trương Đồng

Edit: Cơ Hoàng

Ngay sau ngày Hoàng Hậu thăng cấp thành Thái Hậu thì Lam Bạch Dư cũng lựa chọn rời khỏi. Những gì nên học nàng đã học xong rồi, chỉ ở lại bên cạnh Hoàng Hậu để xem kết cục một chút, xem Hoàng Hậu đi lên đỉnh nhân sinh như thế nào mà thôi. Lâm Bạch Dư thực sự cảm kích Trương ma ma và Hoàng Hậu. Ở bên cạnh hai người họ, nàng đã học được quá nhiều thứ hữu dụng.

Mặc kệ là tiền triều hay là hậu cung, đã có những kinh nghiệm này rồi, Lâm Bạch Dư tin dù có bị Bảo Lăng Hầu phủ đưa vào cung thì nàng cũng có thể sống tốt!

Mở mắt ra, Lâm Bạch Dư xem đồng hồ báo thức thì thấy bây giờ đã 6 giờ rưỡi, chậm một giờ so với ngày thường. Quả nhiên đúng như lời hệ thống nói, dù nàng có ở trong thế giới rèn luyện bao lâu thì hiện thực cũng chỉ trôi qua một giờ. Lâm Bạch Dư không dậy chạy bộ như lúc trước, nằm ở trên giường tiếp thu lại những gì mình từng trải qua cùng với kiến thức đã học được trong thế giới rèn luyện. Những tri thức đó đã khắc sâu trong đầu Lâm Bạch Dư, cực kỳ rõ ràng, nàng có thể tùy ý sử dụng.

Lâm Bạch Dư hơi nhếch khóe môi, cái bàn tay vàng này cũng không tệ, về sau nàng có thể đến thế giới rèn luyện học tập tri thức rồi. Ừ, bản thân học tiếng Anh khá kém, hay chờ quay "Thường Nhạc quận chúa" xong thì xin làm diễn viên quần chúng của một bộ phim có liên quan tới du học nước Anh đi!

Chờ sau khi đã tiếp thu xong tất cả tri thức, Lâm Bạch Dư mới đứng dậy, lúc này cũng đã gần 8 giờ. Lâm Bạch Dư vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Chu Dĩnh trang điểm xinh đẹp hơn cả ngày hôm qua đang ra khỏi phòng.

"Tiểu Lâm, sao hôm nay em lại dậy muộn vậy? Em bị ốm à?" Chu Dĩnh quan tâm hỏi.

Lâm Bạch Dư vội vàng lắc đầu: "Không ạ, tại hôm qua em đọc tiểu thuyết muộn quá, ngủ muộn nên dậy cũng muộn."

"À." Chu Dĩnh yên tâm, "Sau này em đừng thức khuya nữa. Dù sao vẫn còn vài ngày mới chính thức quay phim, em cứ đọc tiểu thuyết từ từ thôi, không cần gấp gáp."

"Em biết rồi." Lâm Bạch Dư không nói mình đã đọc xong tiểu thuyết, chỉ khen, "Chu tỷ, hôm nay chị trang điểm còn xinh đẹp hơn thường ngày."

Chu Dĩnh cười ha hả: "Thì chẳng phải hôm nay là ngày chị đi ký hợp đồng với công ty quản lý đó sao? Chị phải tạo cho người ta ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên chứ. Thế nào? Trông chị có chỗ nào không ổn không?"

"Không có, không có." Lâm Bạch Dư giơ ngón tay cái lên, "Vô cùng hoàn mỹ!"

Chu Dĩnh vui sướng ra ngoài, Lâm Bạch Dư thì đến cửa hàng của chú Trương mua bữa sáng. Nhìn thấy Lâm Bạch Dư, chú Trương thím Trương cũng hỏi một vấn đề y như Chu Dĩnh: "Tiểu Lâm, sao hôm nay dậy muốn thế? Cháu không khỏe chỗ nào hả?"

"Không ạ." Lâm Bạch Dư bị hỏi mà thấy ấm áp trong lòng, giải thích, "Hôm qua cháu đọc sách hơi muộn, nên ngủ nhiều hơn một chút."

"Ừ" Chú Trương với thím Trương cũng yên tâm, lại cho thêm một cái bánh bao nhân thịt băm vào túi đồ ăn sáng của Lâm Bạch Dư.

Ăn sáng xong, Lâm Bạch Dư xách giỏ tre đến chợ bán thức ăn mua đồ ăn. Ở gần nhà nàng có một cái chợ bán thức ăn tự phát do dân trồng rau với người buôn lậu hình thành. Tuy rằng chợ có quy mô rất nhỏ, nhưng vẫn bán đầy đủ hết các chủng loại. Lâm Bạch Dư mua thịt, trứng, lại mua một ít rau dưa rồi mới về nhà. Mở tủ lạnh ra, bỏ riêng thịt với trứng gà vào ngăn giữ tươi và ngăn lạnh. Điều mà Lâm Bạch Dư cảm thấy vừa lòng nhất ở thế giới hiện đại là những đồ điện tiên tiến thực dụng, ví dụ như:

Tủ lạnh giữ đồ ăn tươi lâu; TV có nhiều chương trình xuất sắc hơn việc đến sân khấu xem tuồng; quạt điện thổi gió hạ nhiệt độ. Vào mùa hè, Lâm Bạch Dư càng thích đến thế giới hiện đại hơn. Tuy rằng mùa hè ở bên Đại Vệ triều không nóng như ở hiện đại nhưng lại phải mặc áo dài với váy dài, không được để lộ tay lộ chân. Hơn nữa, sức gió mà các nha hoàn phẩy quạt thì nhẹ hơn nhiều so với gió quạt điện, không mát mẻ bằng bên thế giới hiện đại.

Lâm Bạch Dư để lại một miếng thịt nạc nhỏ và hành tây, cả hai đều được thái sợi. Lâm Bạch Dư quyết định giữa trưa làm món thịt lợn sốt Bắc Kinh[1]. Nàng còn mua bánh da nem[2], lúc ăn sẽ bọc thêm bánh da nem ở ngoài thịt lợn.

Vừa mới thái thịt xong thì nghe thấy trong sân có người đang gọi nàng: "Chị Bạch Dư, chị Bạch Dư."

"Đồng Đồng, em vào đi, chị đang trong phòng bếp." Lâm Bạch Dư lớn tiếng đáp lại. Dù chưa nhìn thấy người, nàng cũng đoán được là Trương Đồng, em họ của nàng.

Trương Đồng là con của con gái út Tôn gia lão gia, nhỏ hơn Lâm Bạch Dư bốn tuổi, năm nay mới vừa lên cấp trung học cơ sở*. Đứa bé này cũng lớn lên dưới cái bóng của Tôn Tuệ Nhã. Mỗi lần cha mẹ giáo huấn cô bé đều sẽ nói: "Con nhìn chị họ Tuệ Nhã của con xem, người ta..." Ầm ầm một hồi, tất cả đều kể Tôn Tuệ Nhã ưu tú như thế nào, Trương Đồng kém người ta ra sao. Bởi vậy, Trương Đồng cực kỳ ghét "Con nhà người ta" tên Tôn Tuệ Nhã này.

Sau khi thân thế của Tôn Tuệ Nhã với Lâm Bạch Dư bị phát hiện, Trương Đồng là người vui mừng nhất, cũng là người duy nhất thật tình hoan nghênh Lâm Bạch Dư trở về Tôn gia. Tiếc là vợ chồng Tôn Kiến Quốc không muốn nhận Lâm Bạch Dư, mà Lâm Bạch Dư cũng lựa chọn không trở về Tôn gia. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này Trương Đồng đã thành lập tình cảm cách mạng kiên cố với Lâm Bạch Dư (cô bé tự cho là thế). Lúc rảnh rỗi, cô bé thường xuyên chạy tới chơi cùng Lâm Bạch Dư.

(*Ở Trung Quốc, cấp trung học cơ sở bắt đầu từ năm lớp 7, tương đương với 12, 13 tuổi)

"Bạch Dư tỷ, chị đang nấu món gì thế?" Trương Đồng quen thuộc đi vào phòng bếp giống như đang ở nhà của mình vậy.

"Thịt lợn sốt Bắc Kinh. Chị làm để giữa trưa ăn." Lâm Bạch Dư vừa nói vừa nhanh tay cho thịt thái sợi vào trong bát rồi rửa sạch dao phay và thớt.

"Mới một món, chị làm thêm một chút nữa đi, trưa nay em muốn ở lại đây ăn cơm." Trương Đồng thèm ăn, nói. Lâm Bạch Dư giỏi nấu nướng, món ăn nàng làm rất ngon. Từ sau một lần ăn món ăn do nàng làm, Trương Đồng bắt đầu say mê. Lần nào cô bé cũng tới tìm Lâm Bạch Dư vào trước giờ cơm trưa, chỉ để ăn đồ ăn do Lâm Bạch Dư nấu.

"Em muốn ăn cái gì?" Lâm Bạch Dư hỏi.

"Phô mai, em muốn ăn sữa đông chưng đường[3]." Trương Đồng lập tức gọi món ăn.

"Phô mai là đồ ngọt, sao ăn với cơm được?" Tuy Lâm Bạch Dư nói như vậy, nhưng tay chân vẫn nhanh chóng lấy nguyên liệu làm phô mai ra, bao gồm sữa bò, đường phèn, nước gạo với bột hạnh nhân.

"Hay chị làm thêm món cá hầm ớt nhé?" Trương Đồng vừa nói vừa nuốt nước bọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!