Sau 8 năm, ngành công nghiệp bất động sản phát triển nhanh chóng, tài sản của Tập đoàn Hâm Hòa tăng gấp nhiều lần sau mỗi năm, mà trang trí Tinh Thần cũng không thua kém chút nào.
Trong thời gian này, trang trí Tinh Thần đã gặp phải một số cuộc khủng hoảng, nhưng mỗi lần Trác Thiệu đều giải quyết một cách dễ dàng.
Một số doanh nhân thế hệ cũ, không thích cho người ngoài biết tình hình của công ty mình, xảy ra vấn đề cũng không muốn xin lỗi, Trác Thiệu thì ngược lại.
Trang trí Tinh Thần không làm trang trí tốt cho khách hàng, hắn xin lỗi.
Trang trí Tinh Thần có nhân viên ngầm làm việc xấu, hắn xin lỗi và sa thải nhân viên đó.
Có người nói trang trí Tinh Thần dùng vật liệu không thân thiện với môi trường, hắn càng gióng trống khua chiêng mời người đến giám định.
Lần nào có nguy cơ, cuối cùng không chỉ không làm cho trang trí Tinh Thần ngã xuống, ngược lại càng làm cho dân chúng đối với nó càng thêm tin tưởng, thế cho nên trang trí Tinh Thần vĩnh viễn cũng không cần lo lắng không có công trình làm, phải lo lắng chỉ có nhân lực không đủ.
Có số lượng lớn các dự án, để giảm chi phí trang trí
- họ mua vật liệu xây dựng với số lượng lớn, luôn có thể được mua với giá rẻ nhất.
Lúc ban đầu Trác Thiệu còn nghĩ đến việc công ty niêm yết sẽ không đủ tiền để mở rộng, cuối cùng lại phát hiện hoàn toàn không cần phải lo lắng—— hiện tại hắn mở rộng thiếu không phải là tiền, mà là người!
Vì vậy, hắn đơn giản là không niêm yết, trái lại muốn im lặng phát tài.
Sau khi trang trí Tinh Thần phát triển càng ngày càng tốt, Lương Thần đột nhiên phát hiện, chính mình muốn giúp đỡ Trác Thiệu, nhưng kỳ thật Trác Thiệu hiện tại, căn bản không cần cậu giúp đỡ.
Tuy rằng cậu có thành tích rất tốt, chuyên ngành học cũng tốt, nhưng ở trang trí Tinh Thần, người có năng lực ở các phương diện cũng không kém gì cậu, cậu căn bản không tính là cái gì.
Còn chưa kể do tính cách của cậu nên không giỏi giao tiếp với người khác...
Lương Thần đột nhiên có chút mê mang.
"Gần đây em bị sao vậy?" Trác Thiệu nhận thấy Lương Thần gần đây có chút buồn bã, tò mò hỏi.
"Em cảm thấy mình có chút vô dụng..." Lương Thần có chút ngượng ngùng, so với Trác Thiệu, cậu thật sự cái gì cũng không phải...
"Sao vậy được? Anh cảm thấy em rất lợi hại." Trác Thiệu không chút nghĩ ngợi liền nói.
Hắn là thật tâm cảm thấy Lương Thần rất lợi hại.
Dù sao hắn có thể thành công như hiện giờ là nhờ những tri thức Lương Thần dạy dỗ, hơn nữa, hiện giờ Lương Thần không chỉ có kỹ thuật máy tính vô cùng tốt, trong giới hội họa cũng có thể được xưng là đại thần.
Lúc trước sau khi Lương Thần vẽ tranh đăng lên mạng, chỉ bởi vì hứng thú cùng với dùng để phát ti3t một ít cảm xúc. Kết quả hiện tại, fan weibo của cậu thế nhưng đã hơn mười vạn, truyện tranh ngược tâm cậu vẽ mấy năm trước kia, lại càng trở thành ánh trăng sáng trong lòng vô số người, được người ta cho là tổ tiên của thể loại BL trong nước.
Một người như vậy, ở trong mắt Trác Thiệu đã đủ xuất sắc, phải biết rằng, hoạt động giải trí mà hắn thích nhất hiện tại, chính là xem weibo của Lương Thần, xem Lương Thần vẽ những bức tranh đó.
Người lợi hại như vậy lại là người đàn ông của mình, tốt biết bao?
Phải biết rằng, chính hắn hoàn toàn không có tế bào nghệ thuật!
Trác Thiệu hung hăng khen Lương Thần một phen, Lương Thần bị khen đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng cũng có ý nghĩ thuộc về mình.
Hiện tại trang web trang trí Tinh Thần đã vô cùng hoàn thiện, app điện thoại di động trang trí Tinh Thần cũng đã làm xong, trên tay cậu tạm thời không có việc gì, có lẽ, có thể nhân cơ hội này làm chút gì đó khác?
Kỹ thuật máy tính của Lương Thần rất tốt, nhưng nói thật, cậu đối với phương diện này kỳ thật cũng không thích lắm.
Cái cậu thật sự thích là dùng nó để vẽ.
Bất kể là vui hay buồn, cậu đều nhịn không được muốn vẽ mấy nét, đã như thế... Cậu có thể làm gì đó liên quan đến vẽ tranh?
Bây giờ ngành công nghiệp truyện tranh trong nước rất không phát triển, Lương Thần cân nhắc, chính mình có lẽ có thể vì nó góp một phần lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!