Lương Thần vừa đi ra, Trác Thiệu đã nhìn thấy cậu.
Tiểu mập mạp hiện tại thoạt nhìn đã không còn mập nữa, ngược lại càng ngày càng giống Lương Hâm trong trí nhớ của hắn.
"Trác Thiệu!
"Nhìn thấy Trác Thiệu, Lương Thần lập tức chạy tới, cặp sách chấn động vỗ lưng cậu. Trác Thiệu đưa tay xách cặp sách của cậu, lại nói:"Lần sau đừng chạy nhanh như vậy."
"Ừ..." Lương Thần đáp một tiếng, trở tay ôm lấy cặp sách của mình: "Tớ tự xách!"
Trác Thiệu xách theo một cái ba lô tới, chỉ có thể bỏ qua: "Vậy thì đi thôi."
Lương Thần hướng Trác Thiệu cười cười, bắt đầu cân nhắc phải làm thế nào để đưa thiệp chúc mừng của mình cho Trác Thiệu, về phần thiệp chúc mừng cô gái kia muốn đưa cho Trác Thiệu...
Cậu không muốn đem tấm thiệp chúc mừng kia đưa cho Trác Thiệu.
Lương Thần một lòng muốn đem thiệp chúc mừng của mình đưa cho Trác Thiệu, nhưng sau khi về nhà, căn bản không có cơ hội tặng thiệp chúc mừng.
Có người đang lên lầu đưa đồ đạc Trác Thiệu mua, Trác Thiệu nhất định phải nhìn một chút, đồng thời, hắn cũng phải chuẩn bị cơm tối.
Trác Thiệu bận đến mức chân không chạm đất, Lương Thần tự nhiên cũng không có cơ hội đưa thiệp chúc mừng, bất quá cậu chạy tới chạy lui theo Trác Thiệu, giúp rửa sạch rất nhiều đồ ăn, tâm tình rất tốt.
Trác Thiệu quá bận rộn, nấu ăn cũng rất đơn giản, thậm chí mãi đến sáu giờ rưỡi Lương Phóng trở lại, cơm mới nấu xong.
"Tôi đi lên trên xem một chút, các cậu ăn trước.
"Trác Thiệu nói, sau đó vội vàng lên lầu kiểm kê đồ đạc đưa tới, thuận tiện cho người lắp đặt. Khi những đồ nội thất này được mua, hầu hết trong số đó đã chưa được lắp ráp, các công nhân dự định hôm nay lắp ráp một ít. Trác Thiệu dặn dò những công nhân kia một phen, mới xuống lầu ăn cơm, lúc này đã qua nửa tiếng, kết quả đám người Lương Phóng còn chưa ăn, đang chờ hắn."Sao các cậu không ăn trước, đói thì làm sao bây giờ?" Trác Thiệu nhíu mày nhìn về phía Lương Thần.
"Tớ đã ăn một quả táo." Lương Thần vội vàng nói: "Cậu bảo tớ ăn nhiều hoa quả."
Nghe Lương Thần nói như vậy, Trác Thiệu cũng không nói gì nữa, chỉ nói: "Mau ăn đi."
Nửa tiếng trôi qua, đồ ăn đều nguội, nhưng cơm vẫn còn nóng, Lương Thần lại đem thịt xào đặt lên khay hấp nồi cơm điện, đồng dạng cũng nóng hổi.
"Trác Thiệu, nếu không thuê người đến nhà nấu cơm đi, cũng không mất bao nhiêu tiền.
"Lương Phóng đề nghị, hiện tại ở một nơi như huyện Phúc Dương, nhân công rất rẻ, tìm người, chỉ cần làm hai bữa cơm buổi trưa, ba trăm đồng một tháng là đủ rồi. Nhưng Trác Thiệu suy nghĩ một chút, lại cự tuyệt:"Sau này rồi nói."
Trong khoảng thời gian này, hắn vất vả một chút cũng không có gì, về phần sau này...
Trác Thiệu và Lương Phóng giống nhau, cũng nghĩ tới tương lai của Lương Thần.
Theo lời của hắn, trước tiên ở huyện Phúc Dương phát triển một chút, tích góp một phần tiền rồi đi tỉnh thành, nhưng Lương Thần...
Nếu Lương Thần vẫn luôn đọc sách ở đây, tương lai khẳng định không cạnh tranh được với những người đang học ở trường học tốt của tỉnh thành.
Hơn nữa...! Hắn cũng không quên, ở trung học Bắc Môn, còn có một đám người đã từng khi dễ Lương Thần.
Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đưa đón Lương Thần, chưa chắc không phải đang đề phòng những người đó, hắn sợ ở nơi hắn không nhìn thấy, Lương Thần bị người khi dễ tống tiền.
Kiếp trước, trước khi hắn mỗi ngày cùng Lương Thần lấy tiền, Lương Thần vẫn luôn bị những người khác tống tiền.
Trác Thiệu cảm thấy, tốt nhất vẫn nên để cậu đổi hoàn cảnh, bắt đầu lại từ đầu.
Mà nếu Lương Thần đi học ở tỉnh thành, ví dụ như học trường ngoại ngữ, vậy thì phải ở lại trường, hắn không còn cơ hội mỗi ngày nấu cơm cho cậu...
Trong khoảng thời gian này bận một chút thì bận một chút, hắn vui vẻ chịu đựng.
Ăn cơm xong, Trác Thiệu lại lên lầu, Lương Thần dọn chén, cầm vào phòng bếp rửa, kết quả rửa xong cũng không thấy Trác Thiệu xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!