Chương 44: Tuổi Và Mua Tranh

Lương Thần cảm thấy mình nhất định là nghe lầm.

Trác Thiệu nói thích cậu? Sao có thể được?

Cậu thích Trác Thiệu, ghen tị với người được Trác Thiệu thích, nhưng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời Trác Thiệu sẽ thích mình.

Trác Thiệu lợi hại như vậy, sao lại thích một tên mập mạp như cậu?

Lương Thần hơi há miệng, không dám tin nhìn Trác Thiệu.

Trác Thiệu lại tưởng Lương Thần không hiểu: "Cậu không hiểu cũng không sao..."

"Tớ...! Tớ hiểu." Lương Thần nắm chặt tay Trác Thiệu, cậu rất muốn nói với Trác Thiệu rằng mình cũng thích hắn, nhưng cậu không dám nói, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trác Thiệu: "Cậu, cậu nói cái gì vậy?"

Trác Thiệu nhịn không được sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Tôi thích cậu.

"Trác Thiệu thật sự nói thích cậu! Lương Thần không dám tin nhìn Trác Thiệu, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Cậu trong lúc nhất thời, có chút choáng váng, hoài nghi mình đang nằm mơ. Cậu thích Trác Thiệu, rất thích, kết quả...! Trác Thiệu thế nhưng cũng thích cậu? Điều này...! Sao có thể chứ? Nhưng ngay cả khi không thể, cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc."Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?

"Trác Thiệu tò mò hỏi, hắn còn tưởng rằng, Lương Thần có chút ngây thơ, dù sao đàn ông thích đàn ông, lúc này mọi người đều không hiểu. Trước đó Lương Thần không ngừng tự nhủ, muốn che giấu tình cảm của mình đối với Trác Thiệu, ngàn vạn lần đừng để Trác Thiệu biết, nhưng lúc này, cậu lại không giấu được nữa:"Tớ biết, tớ cũng thích cậu, tớ...! Tớ lên mạng, biết có đồng tính luyến ái...

"Đầu óc Lương Thần nóng lên, cứ như vậy nói ra, sau khi nói, cậu lại hối hận. Nếu Trác Thiệu không có ý này...! Trác Thiệu chỉ nói thích cậu mà thôi, vậy..."Đúng, tôi là người đồng tính, tôi thích cậu.

"Trác Thiệu thoải mái thừa nhận. Trên mặt Lương Thần tràn đầy kinh hỉ, vô cùng vui vẻ. Trác Thiệu thấy cậu vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt lên, lại nói:"Thực xin lỗi, lúc trước tôi đối với cậu rất lạnh nhạt...! Lúc đó tôi không biết rõ tình cảm của mình."

"Không sao không sao.

"Lương Thần vội vàng nói, tuy rằng cậu thích Trác Thiệu, nhưng chưa từng hy vọng xa vời Trác Thiệu có thể thích cậu, kỳ thật Trác Thiệu không thích cậu mới là bình thường, nếu đã như vậy, Trác Thiệu lãnh đạm cũng không có gì. Huống chi, hiện tại Trác Thiệu nói thích cậu! Chờ đã... Lương Thần cao hứng qua đi, đột nhiên nhớ tới một người. Cậu cao hứng quá mức, thế nhưng lại quên mất người bạn qua thư của Trác Thiệu. Vui sướng trên mặt chậm rãi lui đi, Lương Thần muốn hỏi, rồi lại không dám hỏi."Làm sao vậy?" Trác Thiệu hỏi.

"Trác Thiệu, bạn qua thư của cậu, cậu..." Lương Thần khẩn trương nhìn Trác Thiệu: "Không phải hôm trước còn ở cùng một chỗ với cậu ta sao?

"Trác Thiệu không khỏi có chút xấu hổ. Hắn lấy đâu ra bạn qua thư? Hoàn toàn là nói nhảm...! Nhưng lúc trước hắn chạy đi tìm bạn qua thư không nói, mấy ngày trước lúc gọi điện thoại, còn lừa Lương Thần nói hắn và bạn qua thư đang ở cùng nhau. Việc này, thật sự khó giải thích. Trác Thiệu suy nghĩ một chút mới nói:"Lần đó tôi quả thật muốn đi gặp bạn qua thư, nhưng không nhìn thấy, sau đó cũng không có liên hệ gì với cậu ta...! Mà đoạn thời gian trước...! Khi đó tôi đột nhiên phát hiện mình thích đàn ông, còn có chút thích cậu, không dám tin những chuyện này, cho nên mới đối với cậu không tốt, muốn lạnh nhạt với cậu một chút rồi lại cùng cậu tách ra, nhưng mà, lần này cậu thiếu chút nữa xảy ra chuyện, tôi lại biết, tôi không thể cùng cậu tách ra được nữa."

Trác Thiệu biết tính cách Lương Thần có chút mẫn cảm, sợ cậu suy nghĩ nhiều, dừng một chút lại nói: "Lương Thần, mấy ngày nay tôi đều ở chỗ ba cậu, không ở cùng một chỗ với bạn qua thư gì đó, ngày đó lúc gọi điện thoại nói ở cùng cậu ta là lừa gạt cậu, điểm này ba cậu, còn có Đình Đình đều có thể làm chứng."

Trác Thiệu xem như đem tất cả mọi chuyện giải thích một chút, tự nhận mình đã không có sơ sẩy, lại nói: "Từ đầu đến cuối, chỉ thích một mình cậu.

"Lương Thần nhìn thấy ánh mắt Trác Thiệu, lúc Trác Thiệu nhìn mình, đặc biệt chuyên chú. Trác Thiệu đối với cậu cũng đặc biệt tốt, chỉ là...! Lương Thần nhớ tới những bức tranh của Trác Thiệu. Người vẽ trên bức tranh kia, như thế nào cũng không thể là cậu. Trác Thiệu còn không chỉ vẽ một bức, mà là vẽ rất nhiều. Trác Thiệu, sao đột nhiên lại thích cậu? Lương Thần nhìn Trác Thiệu, lại cười rộ lên:"Tớ cũng chỉ thích cậu."

Trác Thiệu có thể nói dối, nhưng thế thì sao?

Trác Thiệu hiện tại nói thích cậu.

Ngay cả khi điều này là giả, cậu cũng rất hạnh phúc.

Cậu đã nghĩ thông rồi, không phải sao?

Chỉ cần Trác Thiệu còn ở bên cạnh cậu là tốt rồi.

Trác Thiệu nghe Lương Thần thổ lộ, trong lòng ấm áp, hận không thể đem đứa nhỏ này ôm vào trong lòng xoa xoa mới tốt.

Lúc trước không biết cậu là Lương Hâm, hắn không dám tiếp nhận đứa nhỏ này đối tốt với mình, bởi vì hắn không thể đáp lại cậu, nhưng hiện tại, những thứ này đều đã không cần lo lắng.

Lúc này, nghĩ lại những lúc hai người ở chung, hắn chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Đây là món quà lớn nhất mà hắn có được khi được sống lại.

"Bây giờ chúng ta còn quá nhỏ, có một số việc không thể làm được. Nhưng tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi." Trác Thiệu lại nói, sờ sờ đầu Lương Thần.

Hắn tuổi không nhỏ, đã sớm xác định, cũng nhận định người trước mắt này, mà Lương Thần...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!