Chương 43: Mãi Mãi Ở Bên Nhau

Trác Thiệu đứng ở bên ngoài, nghe Lương Thần nói, trong lòng quả thực có chút không dễ chịu.

Hắn còn tiền, là muốn chậm rãi cùng Lương Thần phân ra giới hạn, nhưng hiện tại, lại giống nhấc đá đập chân mình.

Lương Thần nhất định rất thương tâm, là hắn đã làm cho Lương Thần thương tâm như vậy...! Trác Thiệu hận không thể cho mình thêm mấy cái tát mới tốt.

"Cậu ta cho cậu tiền?"

Trong phòng truyền dịch, Thường Chu lại khó hiểu nhìn Lương Thần

- cha mẹ Trác Thiệu đều qua đời, ở nhờ nhà Lương Thần, còn có thể cho Lương Thần tiền?

Thường Chu biết thân thế của Trác Thiệu, cảm thấy không có khả năng, nhưng Lương Phóng lại biết, trong bốn vạn khối kia, nói không chừng thật sự có tiền Trác Thiệu cho con trai ông.

Mặc dù ông đã cho con trai mình rất nhiều tiền, nhưng hai năm trước, một tháng không tới ba ngàn, ngay cả khi con trai ông chi tiêu tiết kiệm, có thể tiết kiệm bốn vạn đồng, mua đồ nội thất và máy tính gia dụng cũng không ít.

Hơn nữa, Trác Thiệu có tiền, trước đó Trác Thiệu còn giúp ông trang trí miễn phí.

"Không phải là Trác Thiệu.

"Lương Phóng khẳng định. Thường Chu còn muốn nói gì đó, liền nhìn thấy Trác Thiệu một tay cầm một ly nước nóng, một tay xách bình nước nóng từ bên ngoài tiến vào, nhất thời có chút xấu hổ nuốt những gì mình không nói trở lại trong bụng. Trác Thiệu bình tĩnh đi vào, đặt bình nước nóng trên mặt đất, lại ngâm ống truyền dịch trong ly nước nóng mình cầm, sau đó mới nhìn về phía Thường Chu:"Thường cục trưởng, hai tên bắt cóc kia, một trong số đó tôi từng gặp qua ở phụ cận, lúc ấy cảm thấy có chút khả nghi, lúc tôi đi thôn chúng tôi thu tiền thuê nhà, lại gặp qua gã ta và Ngụy Vĩ Dương ở cùng một chỗ, cho nên mới tìm tới cửa.

"Trác Thiệu là nói bậy, đời này hắn chưa từng thấy Đào Đại Tráng đến chỗ Ngụy Vĩ Dương, thậm chí chưa từng gặp qua Đào Đại Tráng... Nhưng hắn không thẹn lương tâm mình. Trác Thiệu đứng ở nơi đó, không có một tia chột dạ, nhất thời làm cho Thường Chu có chút ngượng ngùng, mà một cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh Thường Chu, lại lập tức gật gật đầu:"Đúng rồi, Trác Thiệu cùng quê với Ngụy Vĩ Dương nhà cậu ấy cách đó không xa."

"Bà Đào...! Mẹ Đào Đại Tráng tới tìm cháu, thì ra anh ta cũng từng tới..." Lương Thần tin tưởng lời Trác Thiệu, lúc này ngược lại có chút lo lắng cho Trác Thiệu: "Trác Thiệu, anh ta không có làm gì cậu chứ?

"Hắn lại không biết, Trác Thiệu nghe được lời của cậu, trong lòng cũng lo lắng như nhau. Lúc trước bọn họ mua điện thoại di động, cùng bà lão kia là tình cờ gặp, Lương Thần lại nói bà lão kia tới tìm cậu...! Trác Thiệu nhướng mày, lập tức nhìn về phía Lương Thần:"Bà lão kia sau đó lại tới tìm cậu?

Sao cậu không nói với tôi?"

"Tớ...! Tớ quên mất..." Lương Thần sửng sốt.

"Loại chuyện này làm sao có thể quên được, bà ta không làm gì cậu chứ?" Trác Thiệu nhíu mày.

"Không có...

"Lương Thần cúi đầu. Trác Thiệu vốn còn muốn nói vài câu, nhìn thấy Lương Thần như vậy, đột nhiên nghĩ đến tình huống mấy ngày trước. Khi đó hắn lãnh đạm với Lương Thần, cho nên Lương Thần mới không nói gì?"Thực xin lỗi..." Trác Thiệu vội vàng xin lỗi, lại hối hận.

"Trác Thiệu?" Lương Thần khó hiểu nhìn Trác Thiệu, không rõ vì sao Trác Thiệu lại xin lỗi.

Trác Thiệu cùng Lương Thần bắt đầu nói chuyện, liền cho người chung quanh một loại cảm giác không chen vào được...

Thường Chu nghe Trác Thiệu giải thích, lại nhìn thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, bộ dáng không coi ai ra gì, sờ sờ mũi, đem hoài nghi ban đầu của mình tiêu trừ, còn không hiểu sao cảm thấy mình có chút dư thừa.

Về phần Lương Phóng, tâm tình của ông lại đặc biệt phức tạp.

Trác Thiệu so với ông càng giống cha của Lương Thần hơn.

Lương Thần không có việc gì, Thường Chu và Lương Phóng chào hỏi, liền mang theo cảnh sát dưới tay rời đi.

Thường Chu đi rồi, Lương Phóng một mình đối mặt với Trác Thiệu và Lương Thần, lại có chút không biết nên nói cái gì mới tốt...

Ông có một bụng lời muốn hỏi Lương Thần, cũng có đầy bụng nghi hoặc hy vọng Trác Thiệu có thể giải đáp cho ông, nhưng hết lần này tới lần khác nói không nên lời.

"Chú lấy giúp tôi cái ly.

"Trác Thiệu lúc này, cũng không khách khí hướng về phía Lương Phóng nói. Lương Phóng theo bản năng đi lấy ly, Trác Thiệu lại thay đổi khẩu khí, vẻ mặt ôn hòa đi hỏi Lương Thần:"Lương Thần, cậu muốn ăn cái gì?

"Lương Thần còn chưa ăn cơm tối! Hắn cũng không thể để Lương Thần đói!"Tớ không đói...! Ăn cái gì cũng được..." Lương Thần nói, cậu cảm thấy Trác Thiệu có chút kỳ quái, đối với cậu đặc biệt tốt, là bởi vì cảm thấy có lỗi với cậu sao? Nhưng chuyện lần này thật sự không liên quan gì đến Trác Thiệu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!