Hôm nay phải đi học, cho nên Trác Thiệu hơn năm giờ đi chợ mua đồ ăn.
Hắn đã mua một con vịt, và hai kg thịt ba chỉ, một cái cánh gà, cộng với một số món ăn chay.
Vốn hắn còn muốn mua một con cá, nhưng nghĩ đến Lương Thần tựa hồ càng thích ăn thịt, liền không mua.
Mua đồ ăn nếu mua quá nhiều, buổi tối hắn chỉ nấu ăn cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, vậy làm sao còn rảnh giúp Lương Thần tổ chức sinh nhật?
Trác Thiệu xách túi lớn túi nhỏ trên đường đi về nhà, còn thuận tiện mua ba cái cơm nắm mang về làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ.
Cơm nắm được coi là món ăn truyền thống của huyện Phúc Dương, nguyên liệu chính là gạo nếp, mà bên trong sẽ là bánh quẩy.
Bánh quẩy được bao trong cơm nắm không giống bánh quẩy thông thường, mà là những miếng bánh quẩy bình thường sau khi cắt khúc rồi cho vào chảo dầu tiếp tục chiên, chiên cho đến khi toàn bộ quẩy đều giòn, người dân địa phương gọi là bánh quẫy cũ.
Nếu cơm nắm ngọt, bên trong sẽ bọc một đoạn bánh quẩy cũ, thêm hai thìa hạt mè đường trắng, sau khi quấn lại, bà lão bán cơm nắm còn có thể rắc một chút đường trắng rồi lại cho khách, như vậy ăn miếng đầu tiên, chính là ngọt ngào.
Nếu cơm nắm muối, bên trong cũng đặt một đoạn bánh quẩy cũ, nhưng đường trắng sẽ được thay thế bằng dưa muối, còn cho thêm một vài đậu phộng vào.
Đương nhiên, còn có một số người, sẽ yêu cầu ngọt mặn đều để, như vậy cũng ngon, chờ qua vài năm nữa, trong cơm nắm có thể đặt càng nhiều đồ vật, Trác Thiệu sau này có một lần trở lại huyện Phúc Dương, lúc mua cơm nắm liền nhìn thấy đủ loại, nhân gì đều có, chà bông trứng bì đậu đũa...! Chủ cửa hàng cái gì cũng dám bỏ vào.
Cơm nắm có hai loại năm mao và một đồng, không có gì khác nhau, chính là một đồng to gấp đôi năm mao, nhân bên trong cũng nhiều hơn gấp đôi.
Trác Thiệu mua hai cơm nắm mặn một đồng, lại mua một cơm nắm ngọt năm mao.
Cơm nắm mặn là hắn và Lương Thần ăn, cơm nắm ngọt thì cho Trác Đình...! Trác Thiệu xách cơm nắm đi vào tiểu khu, sau đó liền nhìn thấy Lương Thần từ trong hành lang vọt ra.
"Trác Thiệu!"
Lương Thần nhìn thấy Trác Thiệu, đôi mắt nhất thời sáng lên.
Hôm nay sau khi cậu rời giường không thấy Trác Thiệu, cũng có chút hoảng hốt, sau khi phát hiện Trác Thiệu không ở trong phòng, càng thêm sợ hãi.
Trác Thiệu có phải là...! Muốn đi không?
Trong lòng cậu hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu, thẳng đến khi nhìn thấy Trác Thiệu xách đồ trở về, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trác Thiệu vốn tâm tình không tệ, nhưng nhìn thấy Lương Thần như vậy, một trái tim lại chìm xuống.
Lương Thần càng coi trọng hắn, hắn càng bất an.
Nếu như tính cách Lương Thần vui vẻ hào phóng, hắn hoàn toàn có thể thoải mái nói cho cậu biết hắn đã có người mình thích, sau đó bảo trì khoảng cách với cậu, nhưng Lương Thần...
Lương Thần tâm tư tinh tế còn chưa tính, hiện tại cậu căn bản không ý thức được tình cảm đối với hắn là thích, dưới tình huống như vậy, hắn làm sao dám nói như vậy?
Nếu nhận ra tình cảm của mình là thích, là tình yêu, đứa trẻ này có lẽ sẽ đau đớn hơn bây giờ.
"Cậu xuống chạy bộ?" Trác Thiệu dời ánh mắt, chỉ coi như không nhìn thấy tình cảm trong mắt Lương Thần.
"Hả? Ừm." Lương Thần nói.
"Vậy cậu chạy đi, tôi đi lên trước.
"Trác Thiệu nói. Lương Thần gật gật đầu, định đi chạy bộ, nhưng đi vài bước, cậu lại xoay người đuổi theo Trác Thiệu:"Trác Thiệu, sao hôm nay cậu lại mua nhiều đồ ăn như vậy?
"Lương Thần biết hôm nay là sinh nhật mình, mấy ngày trước cậu đã muốn nói với Trác Thiệu. Nhưng mấy ngày nay Trác Thiệu vẫn đối với cậu rất lạnh nhạt, làm cho cậu không biết phải mở miệng như thế nào. Cậu cho rằng mình chỉ sợ không có sinh nhật, không nghĩ tới lại nhìn thấy Trác Thiệu mua nhiều đồ ăn như vậy... Rốt cuộc cậu vẫn ôm kỳ vọng hỏi ra. Trác Thiệu thầm thở dài một hơi, cuối cùng nói:"Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi tổ chức sinh nhật cho cậu."
Lương Thần nhận được đáp án như vậy, mấy ngày nay bởi vì Trác Thiệu đối với cậu lãnh đạm mà sinh ra tâm tình thương tâm tiêu tán không còn, cả người tựa như mùa hè nóng nực được uống nước đá lên tinh thần, khóe miệng cậu không ngừng nhếch về phía sau, đôi mắt càng vững vàng tập trung vào trên người Trác Thiệu: "Trác Thiệu, cậu thật tốt!"
Trác Thiệu có thể đoán được bộ dáng hiện tại của Lương Thần là như thế nào, đứa nhỏ này luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy...! Nhưng hắn không có nhìn Lương Thần, chỉ nói: "Ở nhà cậu lâu như vậy, dù sao cũng phải hồi báo cho cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!