Chương 36: Tình Cảm Của Lương Thần

Lần này Trác Thiệu đi tỉnh thành, cũng không có đi xe buýt.

Hắn liên lạc với tài xế xe tải trước, hôm nay bảo tài xế chở hắn đi chợ vật liệu xây dựng, sau khi mua một lô vật liệu, mới đi tỉnh thành.

Khi đến tỉnh thành, đã là giữa trưa, Trác Thiệu chỉ huy tài xế xe tải dừng lại ở cửa tòa nhà văn phòng Lương Phóng thuê cách Phong Hòa Gia Viên không xa, sau đó nhảy từ trên xe tải xuống.

Trác Thiệu đã sớm gọi điện thoại cho Lương Phóng, Lương Phóng vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy Trác Thiệu, ông cười nghênh đón: "Tiểu Trác."

"Lương tổng.

"Trác Thiệu cũng cười chào hỏi, đồng thời ánh mắt không dấu vết nhìn về phía sau Lương Phóng. Phía sau Lương Phóng cũng không có bóng dáng của Lương Hâm. Trác Thiệu trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng không tiện đột nhiên hỏi thăm con trai của Lương Phóng."Tiểu Trác, cậu còn chưa ăn cơm đúng không?

Chúng ta đi ăn cơm trước?

"Lương Phóng nhiệt tình chào hỏi, mấy ngày nay khi ông liên lạc với Trác Thiệu qua mạng, nghe Trác Thiệu nói rất nhiều, hiện tại đều đã không coi Trác Thiệu là trẻ con. Đồng thời, ông cũng tràn đầy cảm kích đối với Trác Thiệu. Tuy rằng Trác Thiệu chỉ cho ông con đường kia cũng không nhất định sẽ làm được, nhưng Trác Thiệu thật lòng muốn giúp ông, điểm này không thể nghi ngờ."Được, vậy thì ăn cơm trước.

"Trác Thiệu nói, gọi tài xế xe tải kia cùng đi ăn cơm. Gần đây tài chính của Lương Phóng hơi eo hẹp, cũng không mời Trác Thiệu đi ăn tiệm, mà mời Trác Thiệu về nhà. Ngôi nhà mà Lương Phóng thuê, là một tòa nhà hai tầng, trước đây chỉ được sử dụng làm văn phòng, nhưng gần đây ông đã trở thành người vô gia cư nên chuyển đến đây sống."Tôi tùy tiện làm chút đồ ăn, hương vị phỏng chừng không tốt lắm." Lương Phóng cười đưa Trác Thiệu lên lầu.

Lương Phóng rõ ràng là người không biết nấu cơm, mà ông cũng rất rõ ràng tình huống của mình, vì thế đồ ăn chuẩn bị đều đặc biệt đơn giản, không cần kỹ thuật nấu ăn gì.

Thịt lợn trực tiếp đem đi luộc, bên cạnh rót một chén nước tương, khoai tây thái miếng thêm chút nước tương làm thành thịt kho khoai tây, cá trích rưới nước tương hấp chín, nấu một nồi canh cải trắng...! Ngoài ra, ông còn mua một con gà kho cắt ra.

Một bàn thức ăn như vậy, không nói ăn ngon, nhưng ít nhất cũng không khó ăn.

Cùng Trác Thiệu và tài xế xe tải ăn cơm, cũng chỉ có Lương Phóng, Trác Thiệu tò mò hỏi: "Lương tổng, người trong công ty của chú đâu?"

"Có người ra ngoài tuyên truyền, có người ở công trường xây dựng", Lương Phóng nói, "Tôi đã bán hết nhà cửa, bây giờ công trường cuối cùng cũng bắt đầu lại."

Đáng tiếc là tiền của ông rốt cuộc vẫn còn quá ít, không có biện pháp đem Phong Hòa Gia Viên xây xong.

"Điều đó rất tốt. Lương tổng, chú bán hết nhà của mình, hiện tại sống ở đâu?" Trác Thiệu lại hỏi.

"Ở trong gác xép trên cùng của tòa nhà này." Lương Phóng cười nói.

"Còn gia đình chú thì sao? Họ cũng sống trên gác mái với chú à?

"Trác Thiệu lại hỏi, nhìn tầng trên cùng có chút đau lòng. Môi trường sống trên gác mái, cũng không tốt lắm...! Người giống như tiểu vương tử như Lương Hâm, phải cùng Lương Phóng chen chúc ở trên gác mái... Lương Phóng hơi ngẩn người, lập tức nói:"Không có."

Lương Phóng cũng không định nói thêm gì, nhưng mấy ngày nay Trác Thiệu vẫn luôn nghĩ đến Lương Hâm đã có chút nhịn không được, liền truy hỏi:

"Lương tổng, chú hẳn là có con đi? Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

Lương Phóng lại ngẩn người, mới nói: "Đến ngày mai, nó đã mười lăm tuổi rồi."

"Cậu ấy bằng tuổi tôi, nhưng nhỏ hơn tôi vài tháng." Trác Thiệu cười nói.

"Phải không?" Lương Phóng cười hỏi ngược lại một câu, rõ ràng không có ý định tiếp tục trò chuyện về đề tài này.

"Cậu ấy đâu? Để cậu ấy tới chơi cùng tôi." Trác Thiệu có chút chờ mong nhìn Lương Phóng.

"Cái này chỉ sợ không được, nó không ở bên này." Lương Phóng chần chờ nói: "Hơn nữa nó...! Có chút sợ người lạ.

"Lương Hâm không ở bên này sao? Vậy thì cậu ấy...! Là ở trường không về nhà à? Về phần sợ người lạ...! Lương Hâm hẳn là có chút ngạo mạn phải không? Trác Thiệu rất mất mát, nhưng sợ Lương Phóng nhìn ra, nên cũng không tiện truy vấn. Hắn suy nghĩ một chút, làm ra bộ dáng quen thuộc mở túi xách mình mang theo, từ bên trong lấy ra một con trâu nhỏ được điêu khắc bằng gỗ cho Lương Phóng:"Lương tổng, gần đây tôi đang luyện điêu khắc, khắc một con trâu nhỏ, nếu mai là sinh nhật em trai, con trâu này liền làm quà sinh nhật cho cậu ấy."

Con trâu này, là Trác Thiệu buổi tối ở trong phòng vụng trộm điêu khắc.

Lần đó nhìn thấy sổ hộ khẩu của Lương Thần, sau khi ghi nhớ sinh nhật Lương Thần, Trác Thiệu cũng nhớ lại sinh nhật Lương Hâm, muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Lương Hâm.

Kiếp trước, Trác Thiệu tặng Lương Hâm vài món quà sinh nhật, mà Lương Hâm thích nhất, là một con trâu nhỏ do tự tay hắn điêu khắc, y nói con trâu kia rất có tính hoang dã, điêu khắc rất đáng yêu...! Lương Hâm còn đặt nó ở một nơi rất dễ thấy trong văn phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!