Ai mà không thích nội thất đẹp?
Lương Thần và Trác Đình đều chưa từng thấy qua việc đời, hiện tại nhìn cái gì cũng thích, sau khi được cho phép ngồi lên những đồ nội thất này để cảm thụ một chút, đôi mắt của họ lóe lên giữa đồ nội thất.
Cho dù là ghế cao dùng để ăn cơm cho trẻ con hai ba tuổi, bọn họ nhìn thấy cũng sẽ ngạc nhiên nửa ngày.
Lúc trước Trác Thiệu còn lo lắng hai người này sau khi tới đây sẽ mất mát, hiện tại lại yên lòng, mà càng làm cho hắn cao hứng, là nơi này có rất nhiều loại đồ nội thất không nói, còn có rất nhiều đồ nội thất kiểu dáng mới lạ.
Lúc trước khi hắn đi mua giường ở huyện Phúc Dương, nhìn thấy đồ nội thất đều là kiểu rất cũ, bàn trà màu trắng, trên bốn góc mặt bàn thủy tinh còn phải đặt một chút hoa văn màu đỏ, sofa phần lớn đều khá khí phái nhưng không thực dụng, nơi này thì khác.
Nghĩ cũng đúng, ánh mắt của người dân tỉnh thành, nhất định là so với người huyện Phúc Dương tiên tiến hơn vài năm, cũng sẽ chú ý hơn đến cá tính, đương nhiên, chờ sau này mạng lưới phát triển, cho dù là vùng sâu vùng xa, cũng có thể hiểu được tin tức trang trí mới nhất.
Trác Thiệu đã sớm đo kích thước trong nhà, lập kế hoạch đơn giản, công tắc trong nhà ở đâu cần đặt cái gì...! Tất cả đều rõ như lòng bàn tay.
Lúc này, hắn vừa nhìn, vừa lấy ra thước cuộn đo kích thước, trông rất chuyên nghiệp.
Hiện tại tướng mạo của Trác Thiệu nhìn có chút non nớt, nhưng khí chất của hắn rất thành thục, người của xưởng nội thất căn bản không nghĩ tới thật ra hắn còn là một đứa trẻ vị thành niên.
Ban đầu, bọn họ cho rằng đây là một thanh niên sắp kết hôn đến mua đồ nội thất, sau đó nhìn Trác Thiệu nói được đạo lý rõ ràng, lại có ý nghĩ khác: "Chàng trai trẻ, có phải cậu học đại học ngành thiết kế trang trí không?"
"Vâng, tôi đã học qua một ít thiết kế."
Trác Thiệu nói.
"Trách không được á!" Người mang theo Trác Thiệu xem đồ đạc cảm thán một câu.
Trác Thiệu rất nhanh đã xem xong những đồ đạc kia, sau đó chọn mua một ít.
Lúc này người mua sofa, đều mua những bộ hoàn chỉnh, tất cả đều làm bằng da, càng khí phái càng tốt, nhưng Trác Thiệu không thích sofa chiếm chỗ như vậy, cuối cùng liền chọn một cái sofa ba người màu xám nhạt bằng vải xinh xắn, lại chọn một cái sofa đơn bằng da màu vàng nhạt, một cái sofa đơn bằng vải màu xanh nhạt, tính toán đem bọn nó tổ hợp lại dùng cùng một chỗ.
Còn có bàn trà, hắn cũng chọn một cái đơn giản nhất, một chút hoa văn cũng không có.
Mà ngoài những thứ này, Trác Thiệu còn chọn một cái tủ giày, một tủ đựng đồ dùng làm bếp, ba cái ghế sừng trâu màu xanh nhạt và ba cái ghế sừng trâu màu vàng nhạt, cùng với nhiều đồ nội thất nhỏ có thể đặt ở trên ban công trong phòng ngủ.
Ghế sừng trâu
Thật ra Trác Thiệu còn có rất nhiều thứ muốn mua, nhưng lúc này nhà máy sản xuất đồ nội thất sản xuất đồ đạc kém xa sau này.
Hơn nữa, những đồ vật dùng để trang trí mềm, tỷ như sofa này, không đặt mấy cái gối ôm lên, nhìn vào sẽ thấy không quá đẹp mắt, tuy rằng tác dụng của gối ôm thật ra không lớn.
Trác Thiệu mua rất nhiều đồ đạc, hơn nữa trong đó có vài loại đồ nội thất đều làm từ gỗ tốt, cộng lại hơn một vạn, Trác Thiệu cùng bọn họ trả giá trong chốc lát, cuối cùng lấy được giá một vạn, người của xưởng nội thất còn phụ trách đưa đến nhà lắp đặt.
Lúc Trác Thiệu mua đồ, toàn bộ quá trình Lương Thần đều sùng bái nhìn hắn, cậu lại một lần nữa cảm thấy Trác Thiệu vô cùng lợi hại.
Trác Thiệu sao lại hiểu nhiều như vậy?
Khi trở về, họ không đi xe buýt, mà ngồi trên chiếc xe tải lớn chuyển đồ nội thất trở về cho họ.
Trác Thiệu bảo Trác Đình ngồi ở ghế lái phụ, mình lại cùng Lương Thần, còn có hai người phụ trách đi theo lắp đặt đồ đạc cùng ngồi trong xe tải.
Lúc mới đầu, Trác Thiệu còn lo lắng Lương Thần lại say xe, không nghĩ tới Lương Thần ngồi trong xe tải thông gió, vậy mà một chút cũng không choáng váng, còn hưng trí bừng bừng nhìn phong cảnh ven đường, nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ.
"Trác Thiệu, trúc bên kia thật thấp, lá cây thật to!" Lương Thần chỉ vào cây mía vỏ xanh cách đó không xa.
"Đó là mía..." Trác Thiệu không nói nên lời.
Tốc độ xe tải so với xe buýt còn nhanh hơn, không đến một tiếng rưỡi, bọn họ đã trở lại huyện Phúc Dương, Trác Thiệu chỉ điểm xe tải chạy vào tiểu khu, sau đó lại nhờ quản lý tiểu khu, có thể gọi điện thoại cho người chuyển đồ đạc, bảo người nọ tới đây chuyển đồ đạc lên lầu.
Bởi vì hắn đã sớm hẹn qua, người nọ tới rất nhanh, mà động tĩnh nơi này, còn dẫn tới rất nhiều người trong tiểu khu vây xem —— đầu năm nay người nghỉ Quốc Khánh đi ra ngoài chơi, cũng không nhiều bằng sau này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!