Chương 11: Đến Trường Gây Rối

Trên bàn trống rỗng, cái gì cũng không có, mà Khuất Quế Hương ngồi ở bên cạnh, đang đắc ý nhìn Trác Thiệu.

Trước kia Trác Thiệu và Trác Đình không nghe lời, Khuất Quế Hương thường thích dùng phương thức bỏ đói trừng phạt bọn họ, hiện tại, hiển nhiên bà ta lại muốn dùng chiêu này.

Trác Thiệu hướng Khuất Quế Hương cười cười.

Khuất Quế Hương nhìn thấy nụ cười của Trác Thiệu, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, sau đó đề phòng nhìn Trác Thiệu: "Mày muốn làm gì?"

"Bà có biết sáng nay tôi lấy mì gói như thế nào không?

"Trác Thiệu hỏi. Chẳng lẽ chính mình quên khóa cửa tủ sao? Khuất Quế Hương khó hiểu nhìn Trác Thiệu, sau đó nhìn thấy Trác Thiệu đi vào phòng bếp, cũng không biết làm thế nào, ổ khóa treo trên cửa tủ đã được mở ra. Khuất Quế Hương khiếp sợ nhìn Trác Thiệu:"Mày biết mở khóa?!"

"Đúng vậy, tôi biết mở khóa." Trác Thiệu nói, "Bà không nấu cơm, chẳng lẽ tôi không biết tự mình nấu?

"Trác Thiệu vừa nói, vừa lấy từ trong tủ ra một chén dưa muối và một chén thịt. Khuất Quế Hương nóng nảy, muốn đi ra ngoài nói ra chuyện này, lại bị Trác Thiệu gọi lại:"Bác gái, bác muốn đi nói với người khác, cháu biết mở khóa, trộm đồ trong tủ của bác?"

"Trước khi đi, bà nên suy nghĩ xem người khác có tin hay không."

Nghe Trác Thiệu nói như vậy, bước chân Khuất Quế Hương dừng lại, lúc này, Trác Thiệu lại nói thêm một câu:

"Còn nữa, bà muốn nói tôi trộm cái gì? Ăn cắp dưa muối? Để cho người khác biết bà ngay cả dưa muối cũng không cho tôi ăn, bà không cảm thấy mất mặt, Trác Gia Bảo cũng sẽ cảm thấy mất mặt!"

Lúc này Khuất Quế Hương, quả thực hận không thể dùng móng tay cào nát mặt Trác Thiệu mới tốt.

Trác Thiệu lại còn ngại không đủ, tiếp tục chọc giận Khuất Quế Hương: "Sau này bà tốt nhất nên chiêu đãi chúng tôi ăn ngon một chút, bằng không tôi sẽ đi tìm tổ dân phố, tìm thầy giáo, đi báo cảnh sát, còn có bạn bè của Trác Gia Bảo, tôi cũng sẽ đi nói với bọn họ, nói cho bọn họ biết mẹ nó ngay cả cơm cũng không muốn cho tôi ăn."

"Nhãi ranh, mày chờ đó!"

Khuất Quế Hương phẫn hận nhìn Trác Thiệu.

Trác Thiệu lại bình tĩnh nhìn trở về.

Lần này Trác Thiệu không động đao, nhưng so với hắn cầm đao còn làm cho Khuất Quế Hương sợ hãi hơn.

Khuất Quế Hương ngay từ đầu đã không muốn nuôi Trác Thiệu và Trác Đình.

Hai người này cũng không phải không có thân thích khác, vì sao phải để bọn họ nuôi?

Về phần tiền cha mẹ Trác Thiệu lưu lại...! Tiền của Trác gia kia, đương nhiên, phải cho con trai bà ta, con trai bà ta chính là cháu đích tôn của Trác gia!

Lại nói tiếp, Khuất Quế Hương chính là hy vọng chỗ tốt bà ta lấy, chuyện phiền phức để người khác làm.

Nhưng Trác Vinh Minh muốn thể diện, ông ta cầm di sản của cha mẹ Trác Thiệu, không thể nói không nuôi Trác Thiệu và Trác Đình, cho nên, ông ta mới mang hai đứa nhỏ đến nhà.

Người đã mang đến, Khuất Quế Hương cũng chỉ có thể nhận, sau đó giày vò Trác Thiệu và Trác Đình một chút.

Lúc trước, Khuất Quế Hương tính toán là để Trác Thiệu học xong trung học cơ sở, sẽ không cho hắn đi học nữa, bảo hắn đến những nhà máy bao ăn bao ở làm việc, Trác Đình ngược lại có thể ở lại thêm vài năm, đến lúc đó còn có thể lấy lễ hỏi.

Đứa trẻ này mặc dù khuyết tật, nhưng khuôn mặt đẹp, khuyết tật đó cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống, rất nhiều người đều không quan tâm.

Bà ta suy nghĩ rất tốt, nhưng chỉ qua một năm, Trác Thiệu lại không nghe lời nữa.

Nếu để Trác Thiệu này tiếp tục ở nhà, còn không biết hắn sẽ quậy ra cái gì, hắn có thật sự đến trộm đồ đạc trong nhà mình hay không?

Không, không chỉ là ăn cắp...! Nhìn bộ dáng ngày đó hắn động đao, nói không chừng hắn còn có thể tới đánh bọn họ, giết bọn họ!

Khuất Quế Hương càng nghĩ càng bất an, đối với Trác Thiệu cũng càng ngày càng chán ghét.

Trác Thiệu cũng không coi trọng chuyện này, mà mang theo Trác Đình, cùng nhau ăn cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!