"Trác Thiệu, Trác Thiệu, nộp bài tập!
"Thanh âm thanh thúy của thiếu nữ đánh thức Trác Thiệu. Sao lại có phụ nữ trong nhà hắn? Là người nào không sợ chết đưa tới vậy? Khóe miệng Trác Thiệu nhếch lên một nụ cười, ngồi dậy, sau đó liền nhìn thấy một khuôn mặt mọc vài mục mụn. Khuôn mặt này thuộc về một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, rõ ràng không có khả năng là nữ nhân người khác đưa tới, hắn cũng không ở nhà, mà ở trong một gian phòng học rộng rãi sáng sủa. Cô gái mặt mụn nhìn thẳng vào ánh mắt Trác Thiệu, mặt đỏ lên, giọng nói cũng hạ thấp:"Trác Thiệu, nộp bài tập."
Nụ cười trên mặt Trác Thiệu khiến nhiều người nhịn không được hai chân run rẩy cứng đờ.
Hắn đang mơ à? Trác Thiệu nghĩ đến khả năng này, nhưng rất nhanh, liền phủ quyết.
Sau khi hắn ra tù gặp Lương Hâm, những năm tháng đi học không còn là những năm tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn nữa...! Hắn đã không còn mơ thấy những thứ có liên quan đến trường học trong hơn mười năm rồi.
Hơn nữa, có giấc mơ nào, lại chân thật như vậy?
Trác Thiệu trong lòng kỳ quái, nhưng nhìn thoáng qua cánh tay thon dài mảnh khảnh lại không có vết thương nào của mình, lại nhìn thoáng qua cô gái nhỏ mặt mụn trước mặt mình, hắn bất động thanh sắc từ trên bàn tìm ra một quyển sách bài tập giống quyển sổ trên tay thiếu nữ kia giao ra.
Cô bé rất nhanh liền đi đến chỗ người ngồi trước Trác Thiệu thu bài tập, Trác Thiệu một mình ngồi ở chỗ ngồi, dùng tay phải véo tay trái mình một cái.
Rất đau, đồng thời trên tay hắn cũng xuất hiện một vết móng tay do véo ra.
Tất cả những điều này, thực sự là quá chân thực.
Rõ ràng một ngày trước hắn vừa đón sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của Lương Hâm, uống đến say mèm, vừa tỉnh lại, sao lại ngồi trong phòng học?
Trác Thiệu đang do dự, chuông reo, đồng thời, một cô bé khác buộc tóc đuôi ngựa đi tới bục giảng, lớn tiếng nói:
"Trật tự! Hôm nay tiết tự học sáng là tiếng Anh! Tất cả mọi người cùng đọc bài."
Giọng nói của cô bé rất lớn, những người trong lớp không nói chuyện nữa, đều lần lượt lấy ra sách tiếng Anh, lật đến bài học đầu tiên của cuốn sách.
"Đọc theo tôi..." Cô bé đọc to, những người ngồi bên dưới, cũng đọc theo.
Trác Thiệu cũng mở sách ra, hắn nhúc nhích môi, nhưng không phát ra âm thanh.
Tình huống hiện tại, đối với hắn mà nói rất không thích hợp.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao hắn lại giống như...! Quay trở lại 20 năm trước?
Cả người Trác Thiệu đều sững sờ, thẳng đến khi trong bụng truyền đến cảm giác đói khát mãnh liệt, mới khiến hắn tỉnh táo lại.
Lông mày hắn nhíu lại, sau đó đưa tay từ trong bàn lấy ra một cái com
-pa, lại mượn sách che lấp hung hăng đâm vào ngón trỏ trái của mình một cái.
Đau đớn và vết máu vẫn còn.
Giơ tay lên đặt ngón tay lên miệng li3m một chút, vị mặn nhàn nhạt trên đầu lưỡi, khóe miệng Trác Thiệu nhịn không được nhếch lên.
Nụ cười hắn mang hai mươi năm tái hiện trên khuôn mặt như một chiếc mặt nạ che giấu hoàn hảo tất cả cảm xúc của hắn, nhưng trong lòng hắn, lại giống như sông cuộn biển gầm.
Hắn đây là, thật sự trở về hai mươi năm trước?
Trở lại lúc hắn còn chưa trở thành côn đồ, trở lại hai mươi năm trước hắn còn chưa vào tù?
Hai mươi năm trước...! Lúc này, Lương Hâm còn sống rất tốt, là một tiểu phú nhị đại được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, còn có em gái của hắn.
Trác Thiệu nhìn về phía cuốn sách tiếng Anh trên tay mình.
Sách lớp 9.
Lúc này hắn mặc áo ngắn tay, cho nên hẳn là mới khai giảng không lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!