2.
Ta và Vệ Đạc lớn lên cùng nhau.
Mẫu thân chúng ta là bạn thân từ thuở nhỏ. Khi mẫu thân mang thai, mẫu thân của Vệ Đạc ôm hắn đến chơi, chỉ vào bụng bà ta và nói,
"Nếu trong này là muội muội, thì sau này sẽ gả cho con có được không?"
Khi ấy, Vệ Đạc chỉ biết ngây ngô cười, đôi tay mũm mĩm vỗ vỗ một cách vui vẻ.
Ta vừa chào đời, lời nói đùa đó bỗng trở thành lời hứa hẹn.
Vệ Đạc lớn hơn ta một tuổi. Thuở nhỏ chẳng ngại ngần điều gì, chúng ta thường xuyên cùng nhau chơi đùa.
Hắn thông minh, học gì cũng nhanh hơn ta.
Cùng nhau chơi giải Cửu Liên Hoàn, hắn chỉ thoáng chốc đã giải được, thấy ta ngơ ngác nhìn, hắn liền lấy món đồ trong tay ta,
"Lại đây, ta chỉ cho, thế này, rồi thế này, hiểu chưa?"
…
Dù đầu óc không lanh lợi lắm, nhưng ta rất biết cách nịnh nọt,
"Vệ ca ca, huynh thật giỏi!"
Về sau, khi chúng ta lớn hơn, lại không còn gặp nhau thường xuyên như trước.
Chỉ khi mẫu thân dẫn ta tới Quốc Công phủ để bái kiến, mới có cơ hội ngẫu nhiên gặp được hắn một, hai lần.
Phu nhân nhà họ Vệ nắm lấy tay ta, nhìn từ trên xuống dưới vài lượt rồi cười nói,
"Nửa tháng không gặp, Chi Nghi càng lớn càng xinh đẹp."
Mẹ ta khiêm tốn đáp lời vài câu, phu nhân nhà họ Vệ ngụ ý nói,
"A Đạc đang luyện kiếm ở Mai Viên, Chi Nghi à, con giúp ta gọi nó tới đây."
Mọi người đều hiểu rõ, bà đang tạo cơ hội để ta và hắn có thời gian riêng tư.
Mẫu thân khẽ cười, thúc giục, Con mau đi đi.
Tâm ý bị người ta phát hiện, ta đỏ bừng mặt, chạy vội ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ trong phòng.
Người hầu dẫn ta đến Mai Viên, bóng dáng Vệ Đạc đơn bạc, từng chiêu kiếm như rồng bay, uyển chuyển mà dứt khoát.
Hắn thấy ta tới, liền thu kiếm, nụ cười của thiếu niên tươi sáng, điểm thêm chấm son đỏ bên khóe mắt như ánh lên dưới sắc trời.
Trong vườn, hoa mai rực rỡ khoe sắc.
Thiếu niên và thiếu nữ đang ở độ tuổi mới biết rung động, làm sao có thể không xao xuyến?
Kiếp trước, Vệ Đạc chưa từng hủy hôn.
Ta gả vào Quốc Công phủ, trở thành tam phu nhân của Vệ gia, cha mẹ chồng hiền hòa, huynh đệ kính nhường, tỷ muội hòa thuận.
Vệ Đạc nhậm chức tại bộ Hình, có lời đồn rằng hắn tàn nhẫn, lòng dạ sắt đá, văn võ bá quan đều phải nể hắn vài phần.
Nhưng trong mắt ta, Vệ Đạc không hề như vậy, sau khi thành thân, hắn ôn nhu như ngọc, trên người chỉ vương mùi tùng ta yêu thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!