Chương 18: (Vô Đề)

Tôi thở dài trong lòng. 

Sau khi rời cung ta từ biệt Cố Tri Hành.

Vừa lên xe, ám vệ của Vệ Đạc đã xuất hiện trước xe ngựa, vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Cảnh phu nhân, chủ tử ta muốn gặp người."

Điều này cuối cũng đã đến. 

Ta có trực giác rằng lần này hắn sẽ không làm tổn thương ta, nhưng tôi vẫn cử một người đi báo quan phủ để lại thêm hai thị vệ lão luyện đi cùng. 

Xe ngựa lái tới một căn nhà hẻo lánh ở kinh thành, Vệ Đạc đang pha trà trong đình, sương mù bốc khói không che giấu được khuôn mặt tuyệt sắc của hắn.

Ta ngồi trên tấm thảm đối diện với hắn. 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi ta trọng sinh, chúng tôi cùng nhaunói chuyện. 

Những ân oán hận thù giờ chỉ còn là sự im lặng. 

Khi nước sôi, Vệ Đạc rót hai tách trà đẩy một chiếc cốc ngọc trắng đến trước mặt ta.

Hắn nói:

"Chi Nghi, nàng đã thay đổi nhiều quá.".

Ta mỉa mai nói:

"Nếu ta không thay đổi, e rằng ta sẽ lại trở thành một linh hồn chết dưới tay Vệ đại nhân." 

Vệ Đạc trầm mặc một hồi. 

"Kiếp trước là ta có lỗi, từ khi sống lại, việc đầu tiên ta làm chính là hủy hôn với nàng, vốn tưởng rằng không có ta, nàng sẽ không còn gặp phải những phiền toái này."

Ta giễu cợt

"Đúng ở thế giới này ngươi không nên có mặt".

Vệ Đạc vẻ mặt không đổi, tiếp tục nói: 

"Mấy năm gần đây, ta gặp phải một ít quan lại phản kháng, cũng đã mất đi rất nhiều thuộc hạ, cho nên ta đoán có người cũng trọng sinh".

Ta im lặng Vệ Đạc thở dài: 

"Sai lầm lớn nhất của ta ở kiếp trước là đã chặt đứt tay Xuân Hoa. Đó là vì nàng và cô ấy đều có những suy nghĩ không nên có, nếu muốn hại người khác nàng phải chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu hậu quả."

"Ngày đó trên du thuyền, ta có việc gấp nên không lên thuyền, sau này mới biết nàng rơi xuống thuyền chết đuối".

Trong lòng ta không khỏi cười lạnh Vệ Đạc đúng là một kẻ xảo quyệt lời nguỵ biện hắn dễ dàng nói ra.

Trà nguội ngưng tụ thành màu hổ phách trong cốc. 

Ta không có tâm trạng uống trà nhẹ giọng nói:

"Vệ đại nhân nói thế là có ý gì? Ngươi có thể tự lừa dối chính mình cũng nghĩ người khác sẽ tin lời ngươi nói sao?"

"Chi Nghi, tin hay không thì tùy, ta vẫn luôn coi nàng như muội muội của mình."

Vệ Đạc nhìn thẳng vào ta nói từng chữ một:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!