Chương 11: (Vô Đề)

Còn khi xà ngang đang sụp đổ ngay trên đầu ta, là Cảnh Minh đã xuất hiện chắn cho ta một kiếp.

Hiện tại, hắn không biết mọi uẩn khúc trong lòng ta, chỉ vội xua tay,

"Đều là thuộc hạ nên làm."

"Còn nữa, từ giờ chúng ta đã bái đường, ngươi không cần gọi ta là tiểu thư nữa."

Vâng, tiểu thư.

Ta trừng hắn. Sau một hồi bối rối, hắn cười cười, khẽ cất tiếng gọi tên ta.

Biết... Nghi.

13 

Hôm ta trở về nhà là Thất Tịch.

Dùng bữa ở Hầu phủ xong, ta ra ngoài thì trời đã tối.

Sau khi xe ngựa đi vào đường chính thì di chuyển rất chậm, cứ vài bước lại dừng lại khiến người ta choáng váng.

Cảnh Minh kéo rèm nhìn một lúc, thấy ta đang bồn chồn liền hỏi:

"Bên ngoài náo nhiệt lắm, nàng có muốn xuống xe đi dạo không?"

Ta gật đầu, theo huynh ấy ra khỏi xe liền nhìn thấy xung quanh một mảnh đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày.

Sửng sốt một lúc, cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại, thở dài:

"Thì ra lễ hội ở Kinh Thành náo nhiệt như vậy."

Huynh ấy nhảy ra khỏi xe ngựa đưa tay đỡ ta.

Trên đường có rất nhiều người đi bộ và cả xe ngựa, đường phố tràn ngập màu sắc.

Thỉnh thoảng có vài ba đứa trẻ chạy giữa đám đông, tay cầm đèn hoa sen sáng ngời, tiếng cười vang vọng không dứt.

Huynh ấy vẫn luôn nắm tay ta khi đi qua đám đông nhộn nhịp.

Người đi đường cứ thế lướt qua, duy chỉ có bóng lưng huynh ấy và ánh trăng vẫn luôn ở đó.

Dù cho xung quanh có ồn ào huyên náo đi chăng nữa, trái tim ta vẫn tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai và… nhịp tim của chính mình.

Bình ổn và kiên định.

Khi đến trước một quầy hàng, người bán lập tức giới thiệu những chiếc hoa đăng tinh xảo bắt mắt của mình. 

Ta không biết nên chọn cái nào bèn hỏi Cảnh Minh ở bên cạnh:

"Chàng thấy chiếc nào đẹp hơn?"

Huynh ấy chưa kịp trả lời, ta đã thoáng thấy một nhóm người mặc đồ gấm cách đó không xa đang háo hức tiến tới.

Ta nhận ra thiếu niên mặt tròn trong số đó, liền đẩy Cảnh Minh:

"Đó là đồng liêu của chàng phải không?"

Cảnh Minh vừa nhìn qua, đám người liền cười rộ lên, thiếu niên mặt tròn chạy tới nói: Cảnh đại ca. Lại nhìn sang ta, cười gọi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!