6.
Ta nhìn bữa tiệc Hồng Môn mà hai người họ chuẩn bị , khẽ bật cười.
Được thôi.
Ta gật đầu đồng ý.
Kiếp trước làm Hoàng Hậu suốt sáu năm, tuy tính cách điềm đạm như cúc, nhưng mấy trò vặt thế này, thật chẳng đáng để ta bận tâm.
Quả nhiên, đến ngự hoa viên rồi, những cung nữ quét dọn hay thị vệ vốn thường lui tới đều không thấy bóng dáng ai cả.
Ta khẽ lui lại một bước mà không để lại dấu vết.
Một bước này khiến cho Tô Hoà nghẹn lời:
"Cố tiểu thư, sao lại đứng xa ta như vậy?"
"Vì ta sợ ngươi hại ta đó mà."
Ta chớp chớp mắt, giơ tay chỉ xung quanh:
"Tô Hoà, ngươi nhìn xem, ngự hoa viên vốn nhộn nhịp người qua lại này, sao bây giờ lại không có lấy một bóng người? Tô Hoà, ngươi định làm gì vậy?"
Tô Hòa ngẩn người.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta, trong mắt thoáng hiện nét hoảng hốt. Kiếp trước suốt sáu năm, nàng ta dựa vào sự sủng ái của Hạ Chiếu mà hoành hành ngang ngược, hung ác độc địa, nhưng chưa từng chiếm được lợi lộc gì từ ta.
Nàng ta cũng chỉ có vậy thôi.
Khi đó ta chẳng buồn đấu với nàng ta, kiếp này, nàng ta càng không đấu lại được ta.
"Ta… ta chỉ muốn hỏi một câu…"
Tô Hòa đột nhiên nghẹn giọng, bật khóc:
"Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại hãm hại ta? Nếu không phải vì đứa bé trong bụng, ta đã… ta đã…"
Ta nghĩ người lần trước nói với ta những lời như vậy, đến nay vẫn chưa được gỡ bỏ giam cầm đâu.
Thấy ta im lặng, nàng ta đột nhiên nhào tới, giọng nói lớn hẳn:
"Cố tiểu thư, ta chỉ là một người bình thường lăn lộn trong bùn đất, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
Dù sao thì ta vẫn thấy Tô Hòa bẩn, theo phản xạ liền gạt tay nàng ta ra. Chỉ trong tích tắc vung tay áo, nàng ta bỗng ngã nhào xuống đất, dưới thân bắt đầu thấm ra máu. Nàng ta hoảng loạn khóc thét lên:
"Ôi trời ơi! Đứa bé của ta! Đứa bé của ta! Có ai không! Có ai không!"
Ta nhướng mày nhưng vẫn đứng yên, trò này nàng ta không biết học từ vở diễn cũ rích nào, thật quá nhàm chán.
Thế nhưng, mặc nàng ta gào trời kêu đất, xung quanh vẫn không có ai xuất hiện.
Sắc mặt Tô Hòa cũng dần tái đi, cuối cùng mới cảm thấy có gì đó không ổn.
"Thân binh trong cung phần lớn đều là học trò của phụ thân ta, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đứng về phía ta, hay là… phía ngươi?"
Không ngờ, lời vừa dứt, giọng của hoàng thượng đã vang lên từ không xa.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Xin hoàng thượng cứu dân nữ! Xin cứu dân nữ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!