Chương 4: (Vô Đề)

4.

Ta biết trong cung là nơi ăn thịt người không nhả xương.

Vì vậy lần này đến, ta chỉ uống một chén trà bên cạnh Hoàng thượng, để lại một câu.

"Nếu phụ thân còn sống, nhất định sẽ không để dân chúng ngoài kia – những người đang ngóng cổ trông đợi – phải lạnh lòng."

Một câu này, đã giữ lại được mạng của nô tỳ ấy.

Nếu ta còn không đến, e rằng chưa tới nửa ngày, trong cung đã không còn người tên Tiểu Ngân nữa.

Bọt trà trên mặt ta đã gạt sạch, trong thời gian một nén nhang, lời đã nói xong, ta liền cáo lui với Hoàng thượng.

Ngài nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, gật đầu đồng ý.

Nhưng rốt cuộc lòng dạ đế vương khó dò, chân ta vừa rời khỏi ngự thư phòng, vừa lướt qua trước mặt Thái tử—

Chỉ một giây sau, Tổng thái giám là Từ công công liền khom lưng nói với Hạ Chiếu:

"Thái tử tổ tông ơi, đừng quỳ nữa, quỳ thêm nữa thì chân gãy mất, Quý phi nương nương chẳng phải sẽ đau lòng lắm sao."

"Không giấu gì ngài, Hoàng thượng vừa rồi đã hạ khẩu dụ, cô nương Tô Hòa hôm nay sẽ bị xử tử trong bí mật."

Lời vừa nói ra, bước chân ta khựng lại.

Ngay cả Hạ Chiếu cũng ngẩn người. Thẩm Tinh Cố chậm rãi tiến lại gần ta, lần đầu tiên thở dài bên tai ta:

"Sao lại vướng vào? Lại muốn làm một con cờ trong tay người ta như vậy?"

Ta kinh ngạc trước sự thản nhiên bất ngờ của hắn lúc này, nhưng còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã vang lên tiếng hét giận dữ của Hạ Chiếu:

"Cố Nhược Hàn, ngươi thật sự muốn dồn Tô Hòa và ta đến bước đường này sao!"

Tiếng kiếm tuốt ra khỏi vỏ sắc lẹm vang lên khiến ta không kịp xoay người, vừa quay đầu lại, Hạ Chiếu đã cầm kiếm lao đến!

Thẩm Tinh Cố chắn trước mặt ta, hắn hoàn toàn không có ý tránh né, dường như muốn thay ta đỡ nhát kiếm này.

Khoảnh khắc này, lại giống hệt như đời trước trên thành lũy kia!

Chàng thiếu niên tuấn tú đôi mắt nhuốm máu, nắm c.h.ặ. t t.a. y áo ta mà không dám chạm vào người ta.

Hắn mình đầy thương tích, tự chặt một tay, nhưng khi ta khóc lóc chạm vào vết thương của hắn thì lại bị hắn né tránh.

Hắn nói:

"Hoàng hậu, nô tài bẩn."

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta trĩu nặng muôn phần!

Ta lập tức từ phía sau ấn mạnh vai hắn, xoay người đứng chắn trước hắn!

Mũi kiếm lập tức xuyên qua lòng bàn tay ta rồi đ.â. m thẳng vào n.g.ự. c ta!

Ta từ từ ngã  vào người Thẩm Tinh Cố, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, phun ra một ngụm máu.

Ta nhìn vào ánh mắt điên loạn của Hạ Chiếu, cười lạnh một tiếng. Bộ óc lợn thế này mà cũng làm được Thái tử?

Ta vừa đi khỏi trước, sau đó Hoàng thượng liền truyền khẩu dụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!