Chương 3: (Vô Đề)

3.

Nàng bị làm thành nhân trư, bị người ta tùy tiện đùa bỡn, lại còn bị Tô Hoà đặt vào trong cung của ta để cảnh cáo:

"Hoàng hậu, thấy chưa, nhiều lời thì chính là kết cục này."

Giờ đây, ta đứng trước mặt nha đầu kia, nhìn nàng ta ôm đầu run rẩy trước mặt ta:

"Tiểu Ngân, tuy công tử nhà các ngươi chẳng phải người tốt gì, nhưng lão phu nhân đã không bạc đãi các ngươi. Bọn họ c.h.ế. t thảm ngay trước mặt ngươi, ngươi thật sự nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Ta không thể đi! Ta không thể đi được! Ta đã thấy y phục của người đó rồi..."

Tiểu Ngân lộ vẻ hoảng sợ:

"Trên áo hắn có thêu hình rồng! Ta sẽ c.h.ế. t mất! Ta nhất định sẽ chết!"

Nhìn dáng vẻ tinh thần rối loạn của nàng, ta không khỏi thở dài. Nàng cho rằng nếu đi thì sẽ chết, nhưng nếu không đi, kết cục chờ đợi nàng cũng chẳng khá hơn là bao.

"Thôi vậy."

Ta nhún vai, đột nhiên nhanh chóng bước ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại:

"Tiểu Ngân, người ta  mang theo là một kẻ điên, nếu ngươi không chịu đồng ý, hắn sẽ cắn ngươi đó!"

Trong phòng yên lặng như tờ.

Sau đó vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, Tiểu Cố dè dặt nói từ bên kia cửa:

"Tiểu... tiểu thư... nô tài... nô tài ..."

Hắn dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ta chỉ vỗ vỗ lên cửa, nhẹ giọng đáp:

"Tiểu Cố, nếu nàng ta vẫn không chịu đồng ý, ngươi cứ cắn nàng ta, cắn cho đến khi nàng chịu đồng ý thì thôi."

Thẩm Tinh Cố không nói gì nữa. Thật ra cũng không thể nào cắn thật được. Thậm chí bên trong không có cả một tiếng hét chói tai nào, mà cửa đã bị mở ra.

Thẩm Tinh Cố vẫn mang dáng vẻ ngoan ngoãn dè dặt, nhưng nhìn kỹ thì trong lông mày lại có vẻ không vui.

Tiểu Ngân thì mặt xám như tro tàn, dù vẫn sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn nói với ta:

"Ta đi theo tiểu thư."

Nàng như người mất hồn bước lên xe ngựa, còn ta thì đứng cạnh Thẩm Tinh Cố thì thầm vào tai hắn:

"Ngươi thật sự đã cắn nàng ta sao?"

Thẩm Tinh Cố cau mày liếc ta một cái, cố nặn ra một câu:

"Nô tài.. nô tài chỉ là một đầy tớ.. tiểu thư lần sau... xin đừng làm khó..."

Ta tặc lưỡi hai tiếng, không đáp lại, mà lại nghiêng người thì thầm vào tai hắn:

"Ta vẫn thích nghe ngươi gọi ta là A Nhược hơn."

"Ngươi..."

Hắn đột ngột nhìn về phía ta, trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là giận dữ, rõ ràng là đã nổi giận, nhưng chỉ trong chớp mắt. Ngay sau đó, lại quay về dáng vẻ ngoan ngoãn như trước.

Tâm trạng ta tốt lạ thường, bước lên xe ngựa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!