Chương 2: (Vô Đề)

2.

Ta dẫn theo tên tiểu tư ấy trở về phủ, một màu trắng tang đập vào mắt khiến ta rơi lệ.

Hắn được ta dẫn về, có phần luống cuống, sau khi thấy cảnh tượng hoang tàn trắng xóa ấy liền chậm rãi quỳ xuống:

"Tham kiến tiểu thư, nô tài Tiểu…"

"Tiểu Cố phải không, ta biết ngươi."

Ta đỡ hắn dậy, khẽ vuốt vài sợi tóc lòa xòa trước trán, để lộ đôi mắt sáng ngời rực rỡ kia.

Đôi mắt này, ta đã thấy ba lần trong kiếp trước.

Lần đầu tiên, là ngày thành thân giữa ta và Hạ Chiếu. Đêm ấy, hắn bị phái đến hầu hạ, chỉ vì tháo giày cho Hạ Chiếu chậm một chút mà bị đá bay đi thật xa:

"Thời khắc tốt đẹp như vậy, lại phái một thằng ngốc tới hầu hạ, xui xẻo."

Ta nhìn xuyên qua ánh nến, thấy được đôi mắt sáng ngời của hắn, nhất thời sửng sốt, bèn lấy một nắm nhãn trong chăn gấm đưa cho hắn, ta nói:

"Ra ngoài đi, Thái tử đã say rồi."

Lần thứ hai, là khi hắn dẫn theo thiên binh vạn mã tới công thành. Trên lưng ngựa, dung mạo hắn yêu kiều rạng rỡ, khí thế ngút trời, thế nhưng lại chậm chạp không đánh phá cổng thành.

Chỉ vì Hạ Chiếu trói ta vào cột gỗ, còn ái thiếp của hắn – Tô Hòa – đứng bên cạnh cầm bó đuốc, định châm lửa vào đống củi khô dưới chân ta.

Hạ Chiếu cười vô cùng sảng khoái:

"Ai mà ngờ được, một nô tài hạ đẳng như ngươi lại là hoàng tử nước địch. Giả điên giả dại mười sáu năm, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội này, nhưng lại không ra tay."Chỉ vì ngươi si mê hoàng hậu của trẫm, Cố Nhược Hàn. Ngươi nói xem, có phải hay không?"

Lời nói ấy ngay cả ta cũng kinh ngạc. Ta và hắn chỉ gặp nhau được vài lần, chưa từng thân thiết, không ngờ hắn lại động lòng với ta.

Trận chiến đó, Tô Hòa châm lửa, Thẩm Tinh Cố một thân một mình xông đến trước cổng thành cứu ta, hắn bị chặt đứt một cánh tay, vậy mà vẫn kiên quyết nắm c.h.ặ. t t.a. y áo ta không buông.

Trong biển lửa, đôi mắt hắn sáng rực, rực cháy khiến ta không thể mở mắt nổi.

Còn lần thứ ba, thật ra ký ức đã mơ hồ.

Ta chỉ nhớ, ba năm sau, thành vẫn bị phá. Hạ Chiếu dẫn ta và một đám phi tần chạy trốn, dọc đường khổ cực gian nan, ba tháng sau, lương thực cạn kiệt. Người bị g.i.ế. c trước, là những phi tần có địa vị thấp.

Sau đó, người bị ăn… là con trai ta, vị thái tử khi ấy.

Hạ Chiếu đã ăn chính cốt nhục của mình, chỉ vì một câu của Tô Hòa:

"Thần thiếp thấy long thể bệ hạ vẫn khỏe mạnh, ngày sau còn dài, thái tử thôi mà, thần thiếp sẽ lại sinh cho người."

Ngày hôm đó, kẻ vốn luôn trầm lặng như ta đã liều mạng với Tô Hòa, nhưng lại bị Hạ Chiếu đá một cước khỏi xe ngựa, lăn xuống sa mạc vàng.

Hình như ta c.h.ế. t đói.

Cũng có thể, trước khi c.h.ế. t đói, ta đã thấy một đôi mắt đẹp đẽ, đẫm lệ.

Thì ra, sau lần thất bại công thành đó, Thẩm Tinh Cố đã bị hoàng đế nước địch vứt bỏ, trở thành một kẻ ăn mày.

Hắn vừa khóc vừa nói:

"A Nhược, đừng chết..."

Trong những khổ nạn suốt cuộc đời dài đằng đẵng của ta, ngươi đã chứng kiến tất cả, cũng đã cứu rỗi tất cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!