1.
Thứ trở về từ chiến trường, là những bức thư nhà nhuốm m.á. u của phụ thân ta.
Lúc ông ra đi, cưỡi con ngựa đen dũng mãnh, khoác tấm áo choàng đỏ bay phần phật.
Phụ thân dùng đôi tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt ta, nói:
"A Nhược, đợi cha trở về, cha sẽ mang cho con sữa dê đen đặc sản nơi biên ải để rửa mặt! Sữa dê ấy mịn màng thơm ngậy, nhất định có thể khiến A Nhược của cha trắng trẻo nõn nà."
Khi đó, ta chỉ cho rằng đó là cuộc chia ly thường tình, chu miệng lắc đầu:
"Cha thật phiền, nhi nữ vốn dĩ không đen!"
Ông cười ha hả mà rời đi, nhưng từ đó không bao giờ trở lại nữa.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tướng phủ trong một ngày mất hết sinh khí, tang lễ kéo dài, trắng xóa một màu.
…
Lần nữa mở mắt, lại là ánh sáng trắng chói lòa này.
Ta ngơ ngác mấy ngày, giống như kiếp trước, thay phụ thân ký giấy hoà ly thê cho các di nương, một mình tiến cung.
Phụ thân và các huynh trưởng đều hy sinh nơi sa trường, con cháu của ông không nhiều, trong phủ chỉ còn mình ta là con gái độc nhất.
Thứ ông mang về sau cùng, ngoài những bức thư nhà, còn có dòng chữ viết run rẩy bằng hơi thở trên tấm áo choàng đỏ ấy:
[Hoàng thượng, xin Người chăm sóc A Nhược thật tốt. Đừng để con bé chịu uất ức.]
Dù ta không vào cung, hoàng thượng cũng sẽ tới tìm ta.
Ta biết, Người muốn dùng thân mình làm bóng cây che mát, để cho cô con gái mất cha này một chỗ dựa.
Vì vậy, giống như kiếp trước, phần thưởng của Người là để ta chọn phu quân2 trong số các hoàng tử.
Người nói:
"A Nhược, trên người con gánh vác quân công hiển hách của phụ thân, dù sau này làm hoàng hậu cũng xứng đáng."
Một tấm rèm trúc, ngăn cách ta với chín vị tài tử kia.
Ta hiểu ý hoàng thượng, Người muốn ta giống như kiếp trước, chọn thái tử Hạ Chiếu – người dưới một người trên vạn người, để đứng bên hắn, dùng cái c.h.ế. t của phụ thân đổi lấy một ngôi vị hậu cung.
Nhưng lần này, ta chỉ nhìn về phía Hạ Chiếu từ xa, trong khoảnh khắc, ánh mắt ta lạnh nhạt, thờ ơ, đầy oán hận nhìn thẳng vào Thái tử, khiến hắn run lên, rồi nhíu mày nhìn lại ta, như đang hỏi han, như đang dò xét.
Ta không quên, chính chủ nhân của đôi mắt này, trong kiếp trước từng ôm ta vào lòng.
Cũng chính chủ nhân của đôi mắt này, đã đẩy ta xuống địa ngục vô biên!
Hạ Chiếu, lại gặp rồi.
Ta cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát, rồi vén rèm trúc lên, chỉ tay về phía góc phòng:
"Bệ hạ, thần nữ muốn hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!