06
Sau khi trở về phủ, ta nhận được một đống trang sức từ Trân Bảo Các.
Nổi bật nhất là chiếc mũ miện lưu ly, ánh sáng lấp lánh mê hoặc lòng người. Trên đó đặt một mảnh giấy, nét chữ bay bổng, mạnh mẽ xuyên qua mặt giấy, chỉ viết hai chữ Lục Uyên.
Khi ta nhìn chiếc mũ miện ấy, thật ra không phải vì thích nó, chỉ là bởi kiếp trước, Thẩm Quy Trì sau khi đi Nam du về cũng mang về một chiếc như vậy, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Tống Doanh, khiến ta chua xót và ghen tị vô cùng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi ta đến gặp mẫu thân, bà đang nói chuyện về hôn sự của Tống Doanh.
Mẫu thân từ trước đến nay vốn rộng lượng, nhưng đối với Tống Doanh lại luôn nhạt nhẽo, chẳng bao giờ để tâm như với ta.
Theo ý của bà, sau khi ta từ hôn, không tiện lập tức định thân, nhưng Tống Doanh tuổi tác cũng tương tự ta, nên đã đến lúc cần sắp xếp hôn sự.
Kiếp trước cũng như vậy, mẫu thân vì hôn sự của Tống Doanh mà lo lắng không ít, nhưng cuối cùng Thẩm Quy Trì lại tiến cử với Thánh Thượng, trực tiếp đưa nàng vào nhà với danh phận bình thê.
Chuyện này nói ra thật đúng là trò cười.
Ta chỉ nhàn nhạt nhắc nhở:
"Chi bằng để nàng tự mình chọn, tránh việc về sau lại không cảm kích."
Mẫu thân suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói:
Đúng vậy.
Ta vừa bước ra ngoài thì tình cờ gặp Tống Doanh. Kiếp trước ta oán hận nàng đến mức nào, nhưng kiếp này lại chỉ thấy thản nhiên.
Nhìn nàng đang rất hào hứng đi chọn ý trung nhân, ta không nhịn được mà cất tiếng hỏi:
"Muội không qua lại với Thẩm Quy Trì nữa sao?"
Tống Doanh lại nhìn ta đầy khó hiểu, khẽ bĩu môi:
"Ta và hắn thì có liên quan gì?"
Ta đứng yên nhìn nàng một lúc, suy nghĩ hồi lâu mới thông suốt.
Kiếp trước, Thẩm Quy Trì không nhận ra tình cảm của ta, nhưng thứ muội này của ta lại nhìn thấu tường tận. Chính vì thế, nàng mới cố tình lấy lòng Thẩm Quy Trì.
Kiếp này, ta dứt khoát từ hôn, hiện tại Thẩm Quy Trì nhìn chẳng khác gì một kẻ nghèo khó rách rưới, không còn đủ tư cách để lọt vào mắt Tống Doanh.
Từ tình cảm tương đồng ở kiếp trước, đến nay đã trở thành người dưng nước lã.
Ta khẽ cười một tiếng.
Hóa ra, nguồn cơn của mọi đau khổ, lại chính là tình cảm của ta.
Ta bắt đầu ho khan, cảm thấy khó chịu đến mức phải cúi người.
Đêm đó, ta bị sốt.
Đại ca vội vàng cầm lệnh bài đi mời thái y. Sau khi chẩn đoán, thái y chỉ nói là cảm lạnh, nghỉ ngơi tịnh dưỡng sẽ khỏe lại.
Nhưng ta lại bệnh liệt giường suốt nửa mùa đông, mãi đến đầu xuân mới hồi phục.
Trong thời gian bị bệnh, ta mơ rất nhiều giấc mơ. Chúng cứ mờ mịt, hư hư thực thực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!