Chương 8: (Vô Đề)

05

Mùa đông năm nay lạnh lẽo khác thường, nhưng cứ ru rú trong Tống phủ lại thấy bức bối. 

Sau khi sống lại một đời, ta chẳng còn bận tâm đến những toan tính trước kia. Trong nhà có phụ thân, huynh trưởng và các trưởng bối, chỉ có mỗi mình ta là con gái, tự nhiên được nâng niu như châu ngọc. 

Cũng vì thế, ta dần lấy lại một phần tính khí ngang ngạnh trước kia. 

Thật không hiểu được, kiếp trước làm sao ta có thể bị mài mòn đến mức mệt mỏi rã rời như vậy. 

Khi trời ấm hơn đôi chút, ta dẫn theo Tiểu Miên ra ngoài. 

Tại cửa hàng châu báu phía đông thành, ta tình cờ gặp hai vị tiểu thư nhà Thị Lang, chính là tỷ muội nhà họ Lâu, Vân Bồi và Nguyệt Hồi. 

Ta và hai người bọn họ vốn chẳng hòa hợp, nhìn thấy họ đã không có tâm trạng tốt, mà quả nhiên, ta chọn thứ gì, họ lại cố ý giành giật thứ đó. 

Ta liền cố tình chọn hết một lượt, vui vẻ nhìn sắc mặt hai người họ càng lúc càng khó coi. 

Thấy ta thản nhiên như vậy, vị muội muội, Lâu Nguyệt Hồi, không kìm được mà lên tiếng mỉa mai: 

"Tống Nhạn Thư, ta cứ tưởng ngươi phải hổ thẹn đến mức trốn biệt trong nhà chứ!" 

Ta nhướng mày, khẽ "Ồ?" một tiếng. 

Nàng không nhịn được, nói thêm: 

"Giờ đây kinh thành đều biết nhà các người đã hủy hôn với kẻ nghèo hèn nhà họ Thẩm. Làm chuyện chẳng ra gì như vậy, ngươi không thấy xấu hổ sao? Được rồi, danh tiếng của ngươi vốn chẳng tốt, lần này e là chẳng ai muốn cưới nữa." 

Ta đang ngắm một chiếc mũ miện lưu ly, tinh xảo đến mức tựa như không phải vật phàm. 

Ta tùy ý đáp lại: 

"Ngươi lo chuyện hôn sự của mình trước đi." 

Chưa kịp nghe phản hồi, ta đã thấy mặt hai tỷ muội họ Lâu hơi đỏ lên. Họ chỉnh lại nếp áo, gương mặt thoáng nét thẹn thùng. 

Ta nhìn theo ánh mắt của họ, hướng lên trên. 

Tầng hai, có một vị thiếu niên trong bộ tử y, đầu đội ngọc quan, đang được người quản sự cúi đầu cung kính dẫn xuống cầu thang. 

Lục Uyên dáng vẻ lười nhác, đáp lại vài câu cho có lệ, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống phía dưới, đúng lúc chạm phải ánh mắt của ta. 

Hắn làm như không thấy, liền dời mắt đi ngay. 

Thì ra hai tỷ muội này, ăn diện chỉnh tề như vậy, là để chờ Tiểu Vương gia. 

Nguyệt Hồi tiến lên một bước, định nói gì đó với hắn, nhưng lại nghe Lục Uyên lạnh lùng buông hai chữ: 

"Ồn ào." 

Ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt qua, khiến bất kỳ cô nương nào có bao nhiêu dũng khí cũng không chịu nổi, đành rụt lui. 

Ta thấy vậy, còn chưa đủ, bèn thêm dầu vào lửa: 

"Vân Bồi, Nguyệt Hồi, chẳng lẽ các ngươi không muốn lấy lại số trang sức đã đặt sao?" 

Ta đang vui vẻ nhìn bóng lưng thất vọng của hai tỷ muội, lại nghe Lục Uyên quay sang, cũng đối xử như nhau mà nói với ta: 

"Nàng cũng vậy." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!