Hắn vẫn lạnh lùng buông ra hai chữ:
"Dở tệ."
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại sợ ta nảy sinh tình cảm quá sâu đậm với mình, bèn nói:
"Bản vương xưa nay rất kén chọn, cô nương tốt nhất sớm từ bỏ đi."
Ta cúi đầu nhìn đôi chân của hắn, dài và thẳng, hoàn toàn không giống kiếp trước khi hắn què chân.
Vị Vương gia khập khiễng, bước đi đã khó coi, nhưng khi điều đó xảy ra với Lục Uyên, lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt khó chịu. Hắn vốn nên là người cao ngạo như vậy.
Ta nhẹ thở ra, nhưng lại nghe hắn khẽ cúi mắt, nói một câu:
"Đa tạ."
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Uyên cười lạnh:
"Ân nghĩa là ân nghĩa, nhưng ta sẽ không thích cô nương đâu."
Ta nhịn cười, khẽ gật đầu.
Nói đến đây, ta nên rời đi. Ta bước qua Lục Uyên, đi được vài bước, nhưng bất giác dừng lại.
Thẩm Quy Trì đang đứng không xa, ánh mắt nhìn ta lạnh hơn cả tuyết, thoáng chốc cười nhạt, đôi mắt đen như mực.
"Ta vốn nghĩ rằng cô nương thật sự không thích ta, không ngờ chỉ là thích quyền quý."
Giọng nói của Lục Uyên vang lên từ phía sau:
"Ngươi là ai?"
Thẩm Quy Trì không tránh không né, ánh mắt vượt qua ta mà đối diện thẳng với Lục Uyên. Hắn nhếch môi, cười nhạt, chậm rãi nói:
"Vị hôn phu của Tống Nhạn Thư."
"Ngươi có hôn phu?"
Ta quay đầu nhìn Lục Uyên, thấy Tiểu Vương gia đã lạnh mặt, ánh mắt hẹp dài nhìn ta như cười như không, giọng điệu như nghiến răng mà gọi tên ta:
"Tống Nhạn Thư, ngươi giỏi thật."
Câu gọi tên ấy, rõ ràng mang theo vài phần tức giận.
Trên vai hắn phủ một lớp tuyết mỏng, ánh mắt lạnh lùng đối diện Thẩm Quy Trì, bầu không khí căng thẳng tựa dây cung bị kéo đến cực hạn.
Lục Uyên cười lạnh một tiếng, lại liếc ta thêm một cái, rồi quay người rời đi. Dáng vẻ ấy, nếu nói hắn đang đi ra chiến trường cũng không sai.
Ta chỉ cảm thấy đau đầu, đưa tay day day ấn đường, thầm nghĩ có lẽ hôm nay ta không nên ra hái hoa mai.
Phía trước vẫn còn Thẩm Quy Trì đang đứng, khiến đầu ta càng đau hơn.
Hắn chậm rãi thêm một câu, ánh mắt giấu đi vẻ chịu đựng:
"Hôn ước ngày nào còn chưa được hủy bỏ, cô nương vẫn là vị hôn thê của Thẩm gia ta. Nên cẩn trọng trong hành vi và lời nói."
Ta nghe xong chỉ muốn bật cười. Chẳng lẽ hôn ước này chỉ ràng buộc nữ tử, còn nam tử thì không sao?
Chuyện giữa hắn và Tống Doanh chẳng phải cũng xảy ra khi hôn ước giữa ta và hắn vẫn còn đó sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!