Chương 3: (Vô Đề)

02

Tuyết không lớn lắm, ta thấy phiền nên không để Tiểu Miên che ô, nhưng vì dừng lại với Thẩm Quy Trì mà bị chậm trễ một chút.

Khi đến chỗ mẫu thân, trên vai và tóc ta đã phủ một lớp tuyết mỏng. 

Mẫu thân vội vàng gọi bà tử giúp ta cởi áo choàng lớn, thay cho ta một lò sưởi tay viền tơ bạc, rồi kéo ta lại gần, đưa cho ta một chén sữa nóng. 

"Lạnh không? Tuyết rơi lớn như vậy mà không bảo nha hoàn che ô, nếu bị lạnh thì làm sao đây?" 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lời của mẫu thân có ý trách mắng, nhưng gương mặt lại tràn đầy lo lắng. 

Con không sao đâu. 

Lời vừa dứt, ta chợt nghẹn ngào phát ra một tiếng nức nhẹ. Vội cầm chén sữa nóng lên uống một ngụm, ta dùng làn hơi ấm bốc lên để che đi giọt nước mắt sắp rơi nơi khóe mắt. 

Năm nay, ta là minh châu của Tống gia, chỉ bị dính chút tuyết cũng không đành lòng để ta chịu khổ. Vậy mà mùa đông của một năm về sau, ta vì Thẩm Quy Trì mà vượt ngàn dặm tìm thầy thuốc, lạc đường giữa trời tuyết cùng với duy nhất một con ngựa, suýt chút nữa c.h.ế. t cóng. Khi đó, chẳng còn ai hỏi ta một câu: 

"Nhạn Thư, lạnh không?" 

Mẫu thân đưa tay chỉnh lại một lọn tóc rơi lòa xòa bên thái dương ta, giọng nói dịu dàng: 

"Hôn thư của Thẩm gia không thể tính được. Ta sẽ bàn bạc lại với phụ thân con, nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này." 

Hôn sự giữa Thẩm Quy Trì và ta vốn là do đời trước định đoạt. Đáng tiếc, Thẩm gia ngày một suy tàn, nay chỉ còn lại một mình Thẩm Quy Trì cô độc.

Nếu Tống gia từ hôn vào lúc này, nhất định sẽ bị mang tiếng tham phú phụ bần, làm ảnh hưởng đến danh tiếng trong sạch mà phụ thân đã gìn giữ suốt nửa đời người. 

"Nhạn Thư, mẫu thân hy vọng con có thể tìm được một lang quân như ý, sống bình an thuận lợi cả đời." 

Ta đưa tay nắm lấy tay mẫu thân, cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay bà. Nước mắt ta dường như sắp rơi, nhưng ta lại mỉm cười. 

Ta không cần một lang quân như ý, cũng chẳng cầu bình an thuận lợi. Chỉ mong Tống phủ có thể an yên, không phải chịu những tai họa vô cớ như kiếp trước. 

Mẫu thân thở dài: 

"Hôm nay là ngày Đông Chí, vốn nên tổ chức thật lớn. Nhưng vì chuyện của Thẩm gia, cả phủ đều không vui, đành phải hoãn lại. Đại ca con sáng sớm đã ra thao trường ngoài thành luyện võ, chắc cũng để giải tỏa bực bội. Trong phủ giờ trông thật tiêu điều." 

Ta siết chặt chén trà trong tay, đôi mắt mở lớn, giọng run rẩy hỏi: 

"Hôm nay là Đông Chí sao?" 

Lúc này ta mới nhớ ra, hôm nay chính là ngày Đông Chí. 

Kiếp trước, vào ngày này, đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa. 

Hoàng đệ của đương kim Thánh Thượng, Lục Uyên, bị phái xuất kinh nhận lệnh, nhưng giữa đường lại gặp mai phục. Người tuy không mất mạng, nhưng lại bị què một chân. 

Đại ca ta hay tin, vội vàng đến ứng cứu.

Do quá cấp bách không chuẩn bị kỹ càng, đã mất đi nửa mạng, để lại di chứng bệnh tật cả đời. 

Vốn dĩ là một thiếu niên phong độ ngời ngời, cuối cùng lại phải sống đời quẩn quanh bên giường bệnh. 

Mùa đông năm Thẩm Quy Trì đến, Tống gia đã trải qua trong bầu không khí tiêu điều như thế. Người ta mắng Thẩm Quy Trì là một ngôi sao tai họa, ở nhà thì khắc phụ mẫu, đến Tống gia lại khiến các nam nhân trong nhà gặp tai ương. 

Ta đặt chén trà xuống, khép mắt lại, ổn định tinh thần. Khi mở mắt ra, trên môi đã nở một nụ cười: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!