Chương 11: (Vô Đề)

08

Gần đây, ở kinh thành lại xảy ra hai chuyện mới. 

Thứ nhất, mẫu phi của Thái tử, Văn phi nương nương, lâm bệnh nặng. Không ai được phép vào thăm. Có lời đồn rằng Văn phi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tính mạng nguy ngập.

Nhưng đây chỉ là những suy đoán, không ai biết rõ chân tướng. 

Thứ hai, trạng nguyên của khoa thi năm nay, Thẩm Quy Trì, được ca tụng là tài hoa xuất chúng. Hoàng thượng rất hài lòng về hắn, nhưng ngay trên triều đình, hắn lại thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho hắn và trưởng nữ nhà Tống Tể tướng. 

Tiểu Vương gia lại không vui, ngay sau đó cũng dâng sớ lên Hoàng thượng, xin được ban hôn với nữ nhi Tống gia. 

Vở kịch này khiến khắp kinh thành suốt cả tháng đều bàn tán về mối quan hệ yêu hận tình thù giữa ba người chúng ta. 

Ngày hôm đó, ta và Lục Uyên chờ đợi rất lâu trong mật thất, cuối cùng cũng chờ được đội cấm vệ thân tín của Hoàng thượng đến giải cứu. 

Ai ai cũng kính trọng gọi hắn một tiếng Tiểu Vương gia. 

Thực ra là vì Hoàng thượng luôn thật lòng yêu thương vị đệ đệ này, đến mức khiến Văn phi nương nương không yên tâm, luôn muốn tìm cách trừ khử Lục Uyên. 

Khi ấy, ta quay đầu nhìn Lục Uyên, lại thấy vẻ mặt hắn chẳng có chút ngạc nhiên nào, còn ánh mắt nhìn ta lại mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. 

Hắn nhìn ta rất lâu, sau đó mới khẽ nâng cằm lên, dứt khoát nói: 

"Tống Nhạn Thư, kiếp trước chúng ta nhất định là trời sinh một đôi." 

Ta không nhớ rõ, nhưng mơ hồ hình dung một bóng lưng què quặt, bước đi khó khăn, nhưng dáng vẻ vẫn thẳng tắp đầy ngạo nghễ. 

Ta dường như nhớ mình từng gọi người ấy lại. 

Hắn quay đầu, sắc mặt lạnh lùng, tái nhợt, đôi mắt đen sâu lấp lánh, như đang chờ mong điều gì đó. 

Ta chỉ khẽ cười, kéo dài giọng châm chọc, cao ngạo mà nói: 

"Vị Vương gia què chân." 

Ta hoàn hồn lại, không hiểu sao, bỗng dưng hỏi Lục Uyên: 

"Nếu ta đã gả làm vợ người khác thì sao?" 

Lục Uyên suy nghĩ về giả thiết này, đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn đáp: 

"Thà phá mười ngôi chùa, chứ không phá một mối hôn nhân." 

Hắn kéo dài giọng, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc, nhưng lại phảng phất phong lưu vô tận: 

"Nhưng ta chắc chắn sẽ phá một trăm ngôi chùa để hủy hoại cuộc hôn nhân của nàng." 

Ta lại hỏi: 

"Nếu chàng què chân, bước đi khó khăn thì sao?" 

Nụ cười trên mặt hắn dần tắt, trong ánh mắt thoáng lộ vẻ u ám. 

Ta tiếp tục hỏi: 

"Nếu đúng lúc đó, ta cười nhạo chàng một câu 'Vương gia què chân,' tỏ vẻ khinh miệt thì sao?" 

Lục Uyên khẽ đáp, giọng nói nhẹ nhàng: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!