07
Hoa đào ở chùa Hàn Sơn ngoài thành nở sớm, nhưng hương khách lại chẳng có nhiều.
Ta quỳ trong đại điện, ngẩng đầu nhìn tượng Phật từ bi.
Mơ hồ, ta biết mình đã quên đi một điều gì đó dường như rất quan trọng. Nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng bình yên, không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ, tất cả đều do ý trời an bài.
Khi ta đang chắp tay cầu phúc, chợt cảm nhận trâm cài trên tóc khẽ lay động.
Ta mở mắt, đầu ngón tay của Lục Uyên vừa rời khỏi sợi tua rua của trâm cài.
Hắn cúi mắt nhìn ta, chỉ sau một tháng không gặp, dáng vẻ của hắn lại càng thêm tuấn tú.
Ta vừa định mở miệng nói chuyện, thì hắn đưa tay làm động tác bảo ta im lặng.
Lục Uyên quỳ xuống bên cạnh ta trên chiếc đệm cỏ.
Ta từng nghe rằng Tiểu Vương gia không tin thần Phật, nhưng giờ đây lại quỳ xuống với dáng vẻ còn thành tâm hơn cả ta.
Khi ta và Lục Uyên cùng đứng dậy bước ra ngoài, hắn mới lười nhác mở miệng, đưa tay véo má ta, ngắm nghía trái phải:
"Sau khi khỏi bệnh trông nàng có vẻ đầy đặn hơn. Xem ra thuốc của ta quả thật hiệu nghiệm."
Lúc này ta mới nhớ lại người mà ta từng nhìn thấy khi còn bệnh, nửa thực nửa mơ, mắt mở lớn, tức giận nói:
"Thuốc của ngài? Ngài lẻn vào khuê phòng của ta?"
Lục Uyên ừm một tiếng, bối rối thu tay lại, gãi gãi mũi, vụng về đổi chủ đề:
"Nàng đã cầu điều gì vậy?"
Ta đáp:
"Nói ra thì còn gì linh nghiệm nữa?"
Khóe mắt hắn thoáng nụ cười, cúi đầu nhìn ta:
"Nàng nói với ta, biết đâu lại còn linh nghiệm hơn cả nói với Phật tổ."
Ngữ khí của hắn mang một vẻ tự tin đầy bản lĩnh.
Ta ồ một tiếng, từ tốn nói:
"Ta cầu với Phật tổ rằng, mong Tiểu Vương gia trên kinh thành sớm ngày thành thân."
Lục Uyên khựng lại, sau tai thoáng ửng đỏ. Biết ta đang trêu chọc hắn, nhưng hắn lại chậm rãi nghiêm túc nói, ánh mắt hiếm khi mang vẻ chân thành:
"Tống Nhạn Thư, nàng muốn sớm ngày xuất giá đến vậy sao?"
Chim sẻ núi kéo dài đuôi, hót vang giòn tan. Ngoài chùa, hoa đào rụng đỏ cả mặt đất.
Con đường này vốn là con đường nhỏ dẫn xuống núi.
Ta nhìn vào đôi mày tinh xảo của Lục Uyên, còn chưa kịp nghĩ thấu ý tứ trong câu nói của hắn, thì bỗng nghe thấy tiếng xé gió.
Lục Uyên lập tức kéo ta vào lòng, ta va mạnh vào một mùi hương thanh nhã như trúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!