Chương 1: (Vô Đề)

01

Ngay cả khi biết thiếu niên nghèo túng trước mặt ta sau này sẽ quyền khuynh thiên hạ, ta vẫn quyết định từ hôn. 

Trọng sinh một kiếp, ta không chỉ từ hôn, mà còn làm lại những gì ta đã từng làm. 

Ta nhìn hắn quỳ trên nền tuyết lạnh, thân hình mỏng manh, rồi dẫm mạnh lên tay hắn. 

Đôi giày làm từ tơ giao long và ngọc bạc của ta, không chút do dự đạp lên đôi tay nứt nẻ vì giá lạnh của hắn. 

Lưng hắn tuy gầy guộc nhưng vẫn thẳng tắp, đến đao kiếm cũng không thể bẻ cong. Ánh mắt hắn từ đôi giày của ta dời lên khuôn mặt ta, từng chút từng chút một, lạnh lẽo như tuyết trong đêm đông. 

Ánh nhìn ấy cất giấu sự tàn nhẫn như một con sói cô độc, khiến người ta không khỏi rùng mình. 

Đôi môi hắn vì lạnh mà tái xanh, tuyết rơi lả tả phủ lên đôi mày trẻ tuổi. Hắn chưa học được cách giấu đi vui buồn như về sau, chỉ cắn răng chịu đựng, nhưng vẻ nhục nhã lại hiện rõ nơi khóe mắt. 

Năm đó, Thẩm Quy Trì mười bảy tuổi, gia cảnh sa sút, vượt ngàn dặm đường đến kinh thành ứng thí. Trong bộ dáng tả tơi, hắn mang theo hôn thư đến gõ cửa nhà ta.

Phụ mẫu và ca ca của ta chu đáo tiếp đón hắn, nhưng lại không nhắc gì đến hôn sự. 

Ta năm ấy mười lăm, kiêu căng ngang ngược, làm sao chịu nổi việc phải gả cho một kẻ trông như ăn mày. Ta mượn cớ bắt phạt hắn quỳ trong tuyết, khiến hắn ghi hận ta cả một đời.

Sau này, khi hắn quyền khuynh thiên hạ, hắn đã lệnh diệt trừ cả gia tộc ta. 

Hắn là kẻ nhỏ nhen, thù dai, chỉ nhớ đến những điều xấu của người khác, chẳng bao giờ chịu ghi nhớ một chút gì tốt đẹp. 

Hắn cảm thấy việc gia đình ta tiếp nhận hắn chẳng qua là một sự sỉ nhục trá hình, còn ta – vị hôn thê khinh thường hắn – chính là kẻ độc ác nhất. 

Hắn có người trong lòng, chính là thứ muội mà ta từ nhỏ đã chướng mắt. Đời trước, sau khi phạt hắn quỳ, không bao lâu ta đã hối hận, liền mang thuốc chạy vội về. Nhưng khi đến nơi, ta lại nhìn thấy thứ muội của mình đang mỉm cười đưa thuốc cho hắn.

Ta quay lưng bước đi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khi hắn được đề tên bảng vàng, ngay tại đại điện, hắn thỉnh cầu Hoàng Thượng ban chỉ. Hôn ước không dễ hủy bỏ, vậy thì hắn sẽ lấy thứ muội của ta với lễ nghi của một bình thê. 

Đêm tân hôn, hắn không đến vén khăn voan của ta, từ đó về sau cũng chưa từng bước chân vào phòng của ta. 

Khi địch nhân bắt được ta và thứ muội, chúng ra điều kiện đổi mười rương vàng bạc. Hắn chỉ mang đến năm rương, nói rằng chỉ cần một vị phu nhân là đủ. Đến cả địch nhân cũng không khỏi nhìn ta với ánh mắt thương hại. 

Tất cả những chuyện này vốn chẳng đáng kể gì.

Chỉ là ta đã phạm hai sai lầm. Một là, khi còn trẻ người non dạ, trong lần đầu gặp Thẩm Quy Trì, ta đã bắt hắn quỳ. Hai là, về sau, ta lại yêu hắn sâu đậm. 

Với khởi đầu như vậy, làm sao câu chuyện về sau có thể tốt đẹp? 

Ta từng vì hắn mà vượt ngàn dặm tìm danh y, dùng thế lực gia tộc chiêu mộ nhân tài cho hắn. Thẩm Quy Trì lại mỉa mai ta gió chiều nào che chiều ấy, tham lợi quên tình.

Ta nhắm mắt lại, ngậm đắng nuốt cay mà đáp: Đúng vậy. 

Thứ duy nhất ta còn lại là một tấm chân tình, nhưng tấm chân tình này đã bị giày xéo, bị xé toạc. Ta đành phải giữ nó thật kỹ, không để ai trông thấy. 

Thứ muội của ta, bụng đã lớn, xuất hiện trước mặt ta. Nàng ta đến gần, mỉm cười đầy đắc ý. Nàng oán trách rằng nhà họ Tống xem ta như minh châu trên tay, nhưng lại không kiềm được vẻ hả hê.

Hả hê vì những năm qua nàng đã toan tính thành công. 

Nàng nói:

"Tỷ tỷ, tỷ giờ chẳng là gì cả." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!