Nơi núi giả bên trong vườn, bốn năm tên thái giám trên mặt mang cười đứng ở hành lang nhìn người ở giữa vườn kia. Hai mắt người nọ bị bịt kín bởi một miếng khăn đen, miệng đếm: "Một, hai, ba, bốn……" Vừa đếm, đầu ngón tay bé cũng sổ ra. Khi bé đếm tới hai mươi, lớn tiếng hỏi: "Phụ thân?"
"Tốt lắm tốt lắm." Gần chỗ truyền đến tiếng kêu một người khác, người đếm lấy xuống miếng khăn bịt mắt, trát trát nhãn tình, sau đó bắt đầu tìm từ một tảng đá cách bé gần nhất, bé hướng đông hướng tây tìm tìm, chỉ chốc lát sau, bé tìm được người muốn tìm ở trong động một núi giả.
"Phụ thân!" Uý Bảo Nhi cười vui một tiếng, bắt lấy người đang bụm mặt, đưa lưng về phía mình.
Người bị nắm thả xuống tay, xoay người, cười đến vui vẻ: "Cục cưng, cục cưng." Mặc kệ là người đi tìm hay là người bị tìm, đều phá lệ cao hứng.
"Phụ thân, cấp." Đem bố khăn đưa cho phụ thân, Uý Bảo Nhi chạy đến bên ngoài, Lưu Thiên Tứ cũng chạy theo ra. Tiếp theo, một gã thái giám tiến lên, thuần thục đem miếng khăn bịt mắt Lưu Thiên Tứ lại. Bất quá Lưu Thiên Tứ vẫn rất lo lắng, sau khi thái giám rời đi, hắn còn dùng tay đem khăn siết chặt hơn một chút, sợ chính mình nhìn thấy.
"Một, hai, ba, bốn……" Lưu Thiên Tứ bắt đầu đếm đếm, Uý Bảo Nhi tươi cười vừa thu lại, rất nhanh tìm kiếm chỗ thích hợp ẩn thân. Năm tuổi nên thân mình bé nho nhỏ, dễ giấu lắm, khi phụ thân mới vừa đếm tới mười, bé đã tìm được nơi rồi.
"Phụ thân, tốt lắm." Sau khi giấu hảo, Uý Bảo Nhi hô to một tiếng, sau đó nín thở, chờ phụ thân tìm được bé. Uý Bảo Nhi thích nhất cùng phụ thân ngoạn giấu giấu, bởi vì mỗi lần như vậy phụ thân sẽ bồi bé ngoạn thật lâu, ở trong lòng Uý Bảo Nhi, phụ thân là bạn chơi đùa tốt nhất của bé.
Tuy rằng cục cưng đã trốn được đâu đó, nhưng Lưu Thiên Tứ vẫn đếm tới hai mươi mới tháo khăn xuống, sau khi nhu dụi mắt thích ứng với ánh sáng, hắn cười ha hả bắt đầu tìm cục cưng. Thế nhưng lúc này, Lưu Thiên Tứ tìm nửa ngày tìm khắp cũng không thấy cục cưng, hắn cũng không gấp, mà là kêu: "Cục cưng."
"Phụ thân." Uý Bảo Nhi không hiện thân, đáp lại tiếng kêu của phụ thân. Lưu Thiên Tứ nghe được nơi phát ra thanh âm, chạy đến phía sau bụi hoa, phát hiện Uý Bảo Nhi quỳ rạp trên mặt đất.
"Cục cưng!" Bổ nhào vào trên người cục cưng, Lưu Thiên Tứ cười đến ánh mắt đều mị lên, "Ha hả a, cục cưng."
"Phụ thân." Ôm phụ thân mềm mềm thơm thơm, Uý Bảo Nhi tuyệt không buồn vì bị tìm thấy, trên mặt bình thường không hay cười giờ lại tràn đầy vui vẻ. Khoé miệng có hai má lúm đồng tiền giống với phụ thân, ánh mắt cũng thành nguyệt loan.
"Dụ Đầu, Bảo Nhi." UÝ Thiên vừa xuất hiện, liền nhìn thấy hai người y yêu nhất đang ôm nhau, cười đến thoải mái, lập tức, đáy lòng y liền nảy lên một cỗ hạnh phúc.
"Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ bao nhiêu năm cứ như một ngày hô lớn một tiếng, đứng lên chạy vội đến trong lòng Uý Thiên, " Thiên Thiên, cục cưng, Dụ Đầu, giấu giấu." Lập tức đem chuyện vừa làm nói cho Thiên Thiên biết.
"Cha." Theo sau, Uý Bảo Nhi cũng cười bổ nhào vào trong ngực cha, khi cha đem bé ôm lấy, bé ôm lấy cổ cha nói, " Bảo Nhi đang cùng phụ thân ngoạn giấu giấu." Khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục bắt đầu mũm mĩm, làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Uý Thiên một tay ôm thắt lưng Lưu Thiên Tứ, một tay ôm Uý Bảo Nhi, biểu tình trên mặt cực kỳ nhu hoà.
"Mệt mỏi đi. Nghỉ một lát rồi hãy chơi tiếp." Lời này là nói với cả hai người, đối Uý Thiên mà nói, y có hai bảo bối.
"Ân." Uý Bảo Nhi nhu thuận điểm đầu. Lưu Thiên Tứ cũng ở trên người Uý Thiên cọ cọ, xem như đáp ứng.
"Uý Thiên." Lại một người đi vào núi giả viên, hắn gọi Uý Thiên một tiếng, ánh mắt cũng nhìn về phía người trong lòng y.
"Hoàng đế ca ca!" Nhìn thấy người tới, Uý Bảo Nhi nhanh chóng từ trong lòng cha hoạt hạ, đánh về phía người tới, vẻ mặt kích động kia tựa như khi bé nhìn thấy phụ thân cùng cha.
" Bảo Nhi." Đem tiểu tử kia ôm lấy, Lưu Thao nhíu mi, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Uý Bảo Nhi, "Vừa rồi ngoạn cái gì?" Tại sao lại đầy mồ hôi thế này?
" Bảo Nhi cùng phụ thân ngoạn giấu giấu, phụ thân thật là lợi hại, mỗi lần đều có thể tìm được Bảo Nhi." Uý Bảo Nhi ỷ lại ôm Lưu Thao, trên mặt tươi cười càng sâu, nói xong bé ha hả cười vài tiếng, " Bảo Nhi cũng rất lợi hại, mỗi lần đều có thể tìm được phụ thân."
"Thao nhi, cục cưng ngoan." Lưu Thiên Tứ không hiểu cái gì lợi hại hay không lợi hại, hắn tự hào khích lệ đứa con chính mình, mỗi lần đều có thể tìm được hắn.
"Tiểu hoàng thúc, trong cung mới vừa nhập về một số dưa hấu, ta cho người đem qua tặng cho ngươi rồi." Cầm tay Uý Bảo Nhi, Lưu Thao đối Lưu Thiên Tứ nói.
Nghe có dưa hấu, Lưu Thiên Tứ bật người lôi kéo Uý Thiên bỏ chạy: "Dưa, dưa." Ngoại trừ quýt ra, hắn thích ăn nhất chính là dưa hấu. Rất nhanh, hai người tiêu thất, Lưu Thiên Tứ thậm chí cũng chưa hỏi đứa con có muốn ăn hay không. Bất quá Uý Bảo Nhi đối với việc bị phụ thân "xem nhẹ" không có cảm giác gì, Lưu Thao từ lâu vô cảm, có thể nói, bất luận kẻ nào đối tình cảnh như vậy đều thấy nhưng không thể trách.
Huống chi, mục đích tối trọng yếu Lưu Thao tới nơi này không phải nói chuyện dưa hấu, mà là tới đón tiểu tử trong ngực hắn kia.
" Bảo Nhi, có muốn ăn dưa hấu hay không?" Ôm Uý Bảo Nhi chậm rãi rời khỏi núi giả viên, Lưu Thao hỏi. Trên mặt âm lãnh đã tiêu tán hơn phân nửa khi hắn nhìn thấy Uý Bảo Nhi, mà còn một phần kia, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến người trong ngực đối hắn ỷ lại.
Uý Bảo Nhi lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục giống như trước nay không có biểu tình, ra vẻ có chút mệt mỏi ghé vào trên vai Lưu Thao, nói: "Thối, tẩy hương." Khẩu khí nói chuyện, mang theo vài điểm hương vị của Lưu Thiên Tứ.
"Hảo." Sớm đoán được Uý Bảo Nhi sẽ muốn tắm rửa, Lưu Thao đi thẳng đến tẩm cung của hắn. Sau khi Uý Bảo Nhi được sinh ra, mọi người rất lo lắng bé sẽ giống như phụ thân, tâm trí không được đầy đủ. Nhưng năm năm qua, biểu hiện của Uý Bảo Nhi làm cho mọi người không hề lo lắng, tuy rằng không thông minh lanh lợi giống những người khác, nhưng lại không giống Lưu Thiên Tứ vĩnh viễn đều là trĩ nhân.
Đối với mọi người mà nói, Uý Bảo Nhi như vậy đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ, làm cho bọn họ vô cùng kinh hỉ.
Trong tiểu mộc dũng, Uý Bảo Nhi đang nghịch nước, Lưu Thao không giao cho người khác, tự mình giúp Uý Bảo Nhi lau mình, từ khi bé có thể đi, chuyện tắm rửa, Lưu Thao không để cho người khác nhún tay vào. Có thể nói, Lưu Thao so với hai vị thân sinh phụ thân càng giống phụ thân hơn, cho nên Uý Bảo Nhi cùng Lưu Thao cũng tối thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!