Uý Thiên không nhanh không chậm đưa Lưu Thiên Tứ đến Mê Linh trấn, một chút cũng không biết có rất nhiều người chờ mong đến dị thường lo lắng. Uý Thiên đầu tiên là lâu chủ của Bán Nguyệt lâu, tiếp theo lại là cao thủ hiếm có trong chốn võ lâm, lại lạnh lùng ít lời, Uý Thiên hiện tại vẫn còn độc thân cho nên được phần đông nữ nhân giang hồ ưu ái. Vô luận là từ phương nào mà đến, đều muốn nhân cơ hội tại đại hội võ lâm mà kết bạn cùng Uý Thiên, đây chính là một dịp may vô cùng hiếm có.
Thế nhưng Uý Thiên lại chậm chạp chưa chịu lộ mặt, nên làm lòng người chờ mong, nôn nóng bất an là không sao tránh khỏi.
"Trâu đại ca, Úy Thiên, hắn…… sẽ đến chứ?"
Một vị nữ tử mềm mại mạo mĩ đi đến, hàm súc hỏi. Tiếng nói ôn nhu, dịu dàng làm cho người nghe dị thường thoải mái, như tiếng chim thánh thót. Đôi mắt long lanh như mặt nước hồ thu đang chứa đầy lo lắng, làm cho người ta thương tiếc, tư thái đoan trang nhưng lại mang kiên nghị. Lâm Nam Uyển Nhi, tuyệt đối xứng đáng là một nữ nhân hoàn mỹ nhất trong lòng hầu hết các nam tử.
Trâu Ngô trong lòng âm thầm thở dài, có thể được Lâm Nam Uyển Nhi thích, có lẽ là nhờ phúc khí tu luyện tám đời của tên Uý Thiên khờ dại kia. Nếu không phải hắn sớm đã có người trong lòng, chắc chắn sẽ thích Lâm Nam Uyển Nhi này.
"Trên thư tín hắn nói sẽ đến, vả lại hắn cũng chẳng phái người đến nói hắn không đến, cho nên hắn nhất định sẽ đến." Trâu Ngô nhẹ nhàng nói. Hắn cũng không biết Uý Thiên đang muốn làm cái gì nữa, cho dù là đi chậm lắm thì cũng nên tới rồi.
Lâm Nam Uyển Nhi mỉm cười, yên lòng. Ba năm trước đây, sau tang lễ của mẫu thân, nàng bị bệnh nặng phải đến nhà cậu chữa trị, trên đường gặp Uý Xuyên, sau đó đi vòng đến Bán Nguyệt lâu, gặp được Uý Thiên. Ngay từ đầu, cảm thấy nam tử này thật chẳng giống như những người khác mà nàng đã gặp, đối với khách nhân rất đỗi vô lễ, huống chi nàng vẫn là nữ tử, không chỉ chẳng chút quan tâm, thậm chí ngay cả một câu cũng tiếc cùng nàng nói.
Đáng lý ra phải là không thích hắn, thế nhưng nàng ngược lại càng ngày càng chú ý hắn, chờ lúc nàng phát giác ra, Uý Thiên đã chiếm giữ con tim nàng lúc nào không hay. Rồi mới nghe tới rất nhiều lời đồn đãi về Uý Thiên, cũng nghe được từ Uý Xuyên mới biết được nguyên nhân vì sao Uý Thiên lại lạnh lùng như vậy, nàng có chút đau lòng thay hắn. Nàng biết Uý Xuyên thích nàng, thế nhưng người mà nàng thích lại chính là đại ca của hắn.
****************
"Thiên Thiên." Ngửa đầu, mặc kệ Uý Thiên đang chải đầu cho hắn, Lưu Thiên Tứ đưa cho Úy Thiên một quả nho. Uý Thiên há mồm tiếp được, Lưu Thiên Tứ hoang mang nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn ngón tay chính mình hiện tại "trống không một vật". Uý Thiên dừng lại động tác, chờ Lưu Thiên Tứ giải thích.
Lưu Thiên Tứ nghĩ nghĩ lại cầm lấy một quả nho đưa cho Uý Thiên, "Một nửa." Uý Thiên gật đầu, hắn không nên toàn bộ ăn luôn. Lần này chỉ cắn một nửa, Lưu Thiên Tứ hài lòng nở nụ cười, ăn một nửa còn lại.
"Dụ Đầu, chúng ta hôm nay vào thành, Thiên Thiên mang ngươi gặp một vị bằng hữu." Đem mái tóc dài của Lưu Thiên Tứ cột gọn gàng rồi dùng trâm gài tóc cố định hảo, Uý Thiên nói. Vô luận là bất cứ sự việc gì, hắn cũng sẽ nói cùng Lưu Thiên Tứ, có đôi khi còn cùng Lưu Thiên Tứ thương lượng. Xem ra trong mắt Úy Thiên, Lưu Thiên Tứ là một người rất đỗi bình thường.
Bất quá từ lúc ở cùng một chỗ với Lưu Thiên Tứ, Úy Thiên không tự giác lại dùng một phương thức riêng để nói chuyện với Lưu Thiên Tứ.
"Ân?" Lưu Thiên Tứ không hiểu được bằng hữu là cái gì. Mắt mở lớn đầy thắc mắc.
"Là một người mà Thiên Thiên quen biết." Úy Thiên giải thích từ bằng hữu một cách đơn giản. Chẳng quan tâm Trâu Ngô mà nghe được sẽ tức đến hộc máu.
"Ân." Lưu Thiên Tứ hiểu được, gật đầu, "Thiên Thiên, bằng hữu."
"Dụ Đầu, sau khi đại hội võ lâm chấm dứt, muốn cùng Thiên Thiên đi Bán Nguyệt lâu hay không?"
Biết Lưu Thiên Tứ chỉ có thời gian nửa năm, Uý Thiên muốn mang hắn đến Bán Nguyệt lâu tham quan, tuy rằng Lưu Thiên Tứ đã từng đến nơi đó một lần rồi.
"Muốn đi, cùng nhau, Thiên Thiên." Lúc này, Lưu Thiên Tứ không có hỏi Bán Nguyệt lâu là cái gì, với hắn chỉ cần đi cùng và được ở chung với Úy Thiên, đi nơi nào đều có thể.
"Hảo, Thiên Thiên mang Dụ Đầu đi Bán Nguyệt lâu." Ôm sát người đang cực kỳ cao hứng mà hò reo vang dậy, Uý Thiên không phát giác cái miệng của hắn lại đang gợi lên một nụ cười thoả mãn.
Giữa trưa, đoàn người của Uý Thiên cuối cùng vào đến Mê Linh trấn, trước lúc cử hành đại hội võ lâm hai ngày. Hắn vừa tiến thành, Mê Linh trấn liền sôi trào, các tên do thám ngoài thành đã sớm đem tin tức của hắn truyền cho chủ tử nhà mình, đó là Uý Thiên đang cực kỳ thân mật với một gã tiểu công tử.
Úy Thiên không lòng dạ nào để ý tới phản ứng của những người khác, hắn mang Lưu Thiên Tứ đến ở một biệt viện mà trước đó đã phái người đi thuê, nằm bên cạnh dòng sông thơ mộng của trấn Mê Linh. Trâu Ngô cứ nghĩ Uý Thiên sẽ đến chỗ của hắn ở, ai ngờ Úy Thiên lại không nói một tiếng trụ ở nơi khác, làm cho Trâu Ngô cảm thấy khó hiểu, cũng làm cho hắn đối với người mà Uý Thiên mang theo cực kỳ tò mò, trực giác nói cho hắn biết Uý Thiên chắc chắn là vì người kia.
Bất quá, sau khi Trâu Ngô mang theo vị hôn thê của mình, Lâm Nam Uyển Nhi cùng huynh muội Ly Lê đến chỗ ở của Uý Thiên, ở trong hoa viên nhìn thấy Úy Thiên, hắn kinh ngạc tới mức hai con mắt muốn rớt ra ngoài luôn, đó không phải là Uý Thiên mà hắn biết, Úy Thiên lại cư nhiên đang ôm lấy một nam hài tử! Tiểu nam hài kia đang nằm ngủ ở trong lòng ngực hắn, ngậm lấy ngón tay út của hắn! Lâm Nam Uyển Nhi cố tỏ ra trấn định hơn nhìn Uý Thiên, nam nhân kia đã thay đổi rồi.
Nhưng có người ngoại lệ, nàng không giống Trâu Ngô kinh ngạc như vậy, không giống Thu Chiêu tò mò như vậy, cũng không giống Lâm Nam Uyển Nhi bối rối thất thố như vậy. Lúc nàng nhìn thấy Trương má má, miệng há hốc, lộ ra kinh hỉ.
"Đại tiểu thư!" Trương má má không nghĩ tới hội ngộ với Lưu Ly, cao hứng cực kỳ.
"Trương má má!" Lưu Ly hét lên một tiếng chạy tới ôm lấy Trương má má, không đợi nàng tiếp tục kêu, một đạo chỉ phong liền bay đến điểm lấy á huyệt của nàng, Lưu Ly được Ly Thương kéo vào trong lòng ngực, mạo hiểm tránh thoát. Ly Thương giận dữ trừng mắt nhìn Uý Thiên, Uý Thiên cũng chỉ chú ý vào Lưu Thiên Tứ trong lòng ngực hắn. Lưu Ly dựa vào trên người đại ca, cũng không sinh khí, tò mò nhìn Uý Thiên đang ôm lấy Tiểu Hoàng Thúc của mình.
"Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ bị Lưu Ly lớn giọng đánh thức, khoé miệng dính đầy nước giải, ánh mắt mông lung. Uý Thiên một tay che lấy mắt hắn, một tay lau nước giải cho hắn, lạnh như băng nhìn Lưu Ly cùng Trâu Ngô liếc mắt một cái, làm cho hai người không tự giác rụt cổ, nghe lạnh cả người.
May mắn là Lưu Thiên Tứ còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Vừa tới địa phương mới, hắn hưng phấn nửa ngày mới chịu đi ngủ, cũng không chịu quay về trong phòng, nhất định phải ở trong sân ngủ, Uý Thiên tùy vào hắn, cũng hào phóng cung cấp vòm mgực của chính mình. Ngủ không tốt, sức ăn của Lưu Thiên Tứ chắc chắn sẽ giảm đi, cho nên Uý Thiên mặc kệ Lưu Ly cùng Lưu Thiên Tứ có quan hệ gì, phản ứng đầu tiên của hắn chính là làm cho Lưu Ly câm miệng.
Lâm Nam Uyển Nhi vừa định gọi Uý Thiên, đã bị ánh mắt Uý Thiên dọa trở về, tuy rằng Uý Thiên không phải nhằm vào nàng, nhưng nàng biết, nếu nàng lên tiếng, Uý Thiên cũng sẽ đối với nàng giống như thế. Lâm Nam Uyển Nhi nhìn về phía người đang nằm cuộn người trong lòng ngực Uý Thiên, là một nam hài khoảng mười ba tuổi, hắn là người như thế nào đối với Úy Thiên, mà lại được Uý Thiên yêu thương chìu chuộng, ngay cả Uý Xuyên, Uý Thiên cũng đối xử một cách lạnh lùng. Hơn nữa, Ly Lê còn quen biết người kia.
Úy Thiên vẫn chú ý Lưu Thiên Tứ, cho đến khi Lưu Thiên Tứ lại phát ra tiếng thở "khò khè" nho nhỏ, hắn mới lấy tay ra. Đem tấm thảm vẫn khoác ở trên người cả hai toàn bộ bao lấy Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên đứng dậy ôm người rời đi. Trâu Ngô, Thu Chiêu cùng Lâm Nam Uyển Nhi sững sờ ở tại chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!