Lần hẹn hò chính thức đầu tiên trong đời của Dylan Bentinck.
_Giọng nói sang trọng, trầm ấm quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, ngoài Bentinck trẻ tuổi ra thì còn ai khác? Tiền Ninh mỉm cười, ngón tay cô dừng lại giữa chừng khi đang bấm điện thoại, cô ngẩng đầu lên.
Ở cạnh cửa văn phòng của cô, một chàng trai tóc vàng trẻ tuổi ăn mặc nghiêm túc trong bộ vest xanh đậm may đo đang đứng ở đó. Một tay anh cho vào túi quần tây, tay còn lại cầm một bó hoa hồng trắng tinh khôi.
Ban đầu, Tiền Ninh chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng khi nhìn thấy toàn cảnh này, cô không nhịn được mà bật cười.
Dylan vẫn không chút xao động, trên khuôn mặt điển trai của anh không hề lộ chút bất ngờ. Anh hơi nhướng mày, đôi mắt xanh nhìn cô, thản nhiên hỏi:
"Có gì buồn cười vậy?"
Tiền Ninh vẫn không ngừng cười nhưng cô cũng tự hỏi về câu hỏi của Dylan. Có gì buồn cười nhỉ?
Có lẽ là ở chỗ, quý ông trẻ này cao gần bằng khung cửa, trong bộ vest vừa vặn tôn lên vóc dáng quyến rũ, khỏe mạnh của anh, miệng nói đến đón vợ tan làm, tay lại cầm một bó hồng trắng tinh khôi, trên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của anh lại mang vẻ lạnh lùng, thậm chí có phần kiêu ngạo.
Là anh đó.
Tiền Ninh đặt điện thoại xuống, không chút nể nang chỉ ra.
Tại sao? Dylan tiến lại gần bàn làm việc của Tiền Ninh. Trên khuôn mặt anh lúc này hiện lên chút nghi hoặc, ánh mắt sắc bén lướt qua chiếc điện thoại mà cô vừa đặt xuống.
Trên màn hình điện thoại có hiện hai chữ JA.
Dylan khẽ nhíu mày.
Tiền Ninh đã đứng dậy, cô đi vòng qua bàn làm việc, tiến đến trước mặt Dylan.
Bởi vì anh kỳ lạ. Tiền Ninh nói, ngay lúc đó, cô đã tự nhiên bị Dylan kéo vào vòng tay rộng lớn và rắn chắc của anh.
Hơi thở của anh bao trùm lấy cô, quá quen thuộc và cô không thể phủ nhận mình có phần bị mê hoặc.
Dylan cúi đầu xuống, mũi anh chạm vào những sợi tóc mềm mại của cô, mùi hương quen thuộc khiến anh dừng lại một chút,
"Anh kỳ lạ? Em mượn lời của anh."
Cô ngước lên nhìn anh, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn niềm vui,
"Đây không gọi là mượn. Dù có mượn thật thì sao nào?"
"Sau này anh sẽ nói cho em biết là sao."
Dylan trầm giọng, có chút mờ ám. Anh nâng cánh tay còn lại lên, bó hồng trắng trước mặt cô,
"Anh biết em cười cái này."
"Em không nghĩ anh là kiểu người tặng hoa."
Tiền Ninh nửa cười nửa không nhìn Dylan, Tại sao?
"Anh không phải. Nhưng lẽ ra anh nên tặng em từ lâu rồi." Dylan nhìn vào đôi mắt tinh nghịch của cô, Em không thích sao?
Tiền Ninh nhận lấy bó hồng trắng từ tay anh.
Những bông hoa trông thuần khiết, thanh nhã, nhưng cũng đầy gai góc và kiêu kỳ.
Cảm ơn. Em thích.
Cô chợt nhớ về nhiều điều. Ví dụ, một Dylan chưa bao giờ đợi trước cửa nhà đã đến để đón cô đi dự tiệc. Hôm đó, anh đã xin lỗi vì không mang cho cô một bó hoa. Nhưng khi đó, mối quan hệ của họ đơn giản và thẳng thắn hơn bây giờ, và cô cũng không hề mong đợi một bó hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!