Tháng mười hai mùa đông, tuyết rơi lả tả.
Cỏ hoang phủ kín lối mòn từng rất rộng rãi trên núi, trong làn sương mù ấm áp, bốn chữ "Sơn Trang Lạc Hà" khắc trên cổng ngọc trắng đã được sơn mới lại.
Dưới chiếc ô giấy mai đỏ, gương mặt tuấn tú nghiêm túc của chàng thanh niên áo bào trắng tái nhợt, hoa tuyết bị vành ô hất ra, hắn lặng lẽ nhìn bóng người áo tím thẫm đang bước tới từ màn sương mù mịt mờ.
Đệ Tứ bước vào vùng ánh sáng từ chiếc đèn lồng của hắn, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt quá đỗi gầy gò của hắn, nàng hơi khựng lại.
"Quán chủ Tinh La quán đã đổi thành Đoàn Vân, Đệ Tứ Hộ Pháp, nghe nói rằng Bạch Ẩn đã rời khỏi Ngọc Kinh không lâu sau khi người rời đi, ngài ấy đã bỏ đạo tịch rồi."
Nửa tháng trước, người của nàng ở lại trà lầu Kính Sơn tại Ngọc Kinh đã mang về tin này cùng một mũi phi tiêu hình hoa lăng.
Sau khi rời Ngọc Kinh năm ngoái, nàng không còn quan tâm đến tin tức của Tinh La quán nữa, nếu không phải vì mũi phi tiêu hoa lăng được gửi đến trà lầu Kính Sơn vài tháng trước, nàng cũng sẽ không biết những chuyện này của hắn.
"Xem ra sau khi ta đi, chàng cũng không chịu dùng thuốc đúng cách."
Trong ánh đèn màu vàng cam, hạt tuyết lấp lánh tung bay, lông mi Đệ Tứ dính tuyết, nhìn rõ vết thương hơi hồng trên má hắn, không còn xấu xí dữ tợn như trước, nhưng nàng vẫn nhíu mày.
"Chỉ là ngoài da thôi."
Hắn đứng dưới ô, giọng nói dịu dàng.
"Chỉ là sao?"
Đệ Tứ nở một nụ cười thật kỳ lạ, bước vào dưới tán ô của hắn, quan sát gương mặt hắn: "Bạch Ẩn, chàng thật biết cách hành hạ bản thân."
"Nếu không nhìn thấy mũi phi tiêu hoa lăng đó, nàng cũng sẽ không đến gặp ta."
Những ngón tay Bạch Ẩn nắm cán ô thon dài, hắn lặng lẽ nghiêng vành ô về phía sau lưng nàng, chắn gió tuyết thổi về phía nàng.
"Nói đi."
Đệ Tứ cũng không phản bác, ánh mắt nàng lướt qua người hắn, dừng lại ở bốn chữ trên cổng, trong mắt chẳng có chút ý cười: "Mục đích của chàng khi gọi ta đến đây."
Bạch Ẩn theo ánh mắt nàng quay mặt lại, nhẹ nhàng hất cằm: "Ta chỉ muốn nàng trở về nhà."
Khi Đệ Tứ chưa phải là Đệ Tứ.
Sơn trang Lạc Hà từng là nhà nàng.
Chỉ là thời thơ ấu gặp biến cố, cha mẹ nàng chết thảm dưới đao kiếm hỗn loạn của người giang hồ, sơn trang Lạc Hà to lớn này đã nhiều lần đổi chủ, cuối cùng lại trở thành tài sản của Tri phủ Vĩnh Hưng.
Đệ Tứ vào Trất Phong Lâu, một là dựa vào người trong lâu để tìm kiếm kẻ thù tán lạc khắp giang hồ, hai là muốn tích góp đủ tiền bạc, để ngày sau có thể mua lại sơn trang Lạc Hà.
Gió đêm gào thét, núi đồi loang lổ trắng.
Đệ Tứ nắm chặt vỏ đao, ánh mắt nàng chuyển về gương mặt thanh niên trước mặt, khẽ cười: "Chúng ta đã xa cách một năm, xem ra chàng vẫn chưa tìm được người tình khác nhỉ? Những lời ta nói đùa trong lúc ân ái thân mật, chàng lại tin thật sao?"
"Ta giúp Tiểu Thập Thất, hắn đã chia cho ta gần một nửa số tiền tài." Nụ cười trên môi Đệ Tứ dần nhạt đi: "Chàng nghĩ, nếu ta thực sự muốn mua lại sơn trang này, lẽ nào không mua được?"
Nếu không phải đã rơi vào tay quan phủ, Đệ Tứ muốn lấy lại sơn trang Lạc Hà cũng không phải việc khó.
Nhưng Trất Phong Lâu không dễ dàng cho phép gây sự với quan phủ.
Bao nhiêu năm qua nàng coi tiền bạc như mạng sống, nhưng cuối cùng, nàng lại cảm thấy, một sơn trang trống trải, bao nhiêu người lạ từng lui tới dừng chân ở đó, đã làm phai mờ đi những ký ức của gia đình nàng.
Vật còn người mất, chẳng có gì thú vị.
"Ta chỉ có nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!