Chương 98: Ngoại truyện một

"Nhiều người như vậy, đều rơi xuống biển chết đuối hết à?"

Trong đêm hè vang tiếng ve, Thương Nhung gối đầu trên gối mềm, nằm trên chiếc giường trải chiếu mát, nghe thiếu niên bên cạnh nói đến đoạn hấp dẫn, chiếc quạt tròn thêu hoa văn bướm bằng lụa trắng trong tay nàng ngừng lại.

"Phải."

Thiếu niên mặc áo choàng màu xanh nhạt dựa vào cột giường, vừa nói vừa cắn một miếng táo: "Bí kíp võ công của bảy đại môn phái đều trong tay tên đại đạo đó, họ nói hoa mỹ rằng đó là để đòi công đạo cho bảy đại phái, thực ra đều muốn độc chiếm bí kíp để có cơ hội làm bá chủ võ lâm, nào ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trận chiến trên vách núi đó, không ít người đã trở thành thức ăn cho cá dưới sóng biển."

"Chàng biết rõ như vậy."

Thương Nhung chợt hiểu: "Chẳng lẽ lúc đó chàng đã ở đó sao?"

Nghe vậy, Chiết Trúc nhướn mày, cười khẽ, tuy không trả lời nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.

"Lúc đó Lâu chủ của các chàng bảo chàng đến Trạch Dương, cũng là để chàng đến đoạt bí kíp phải không? Nhưng chàng đã không làm, vậy khi chàng quay về, chàng đã nói với bà ấy như thế nào?"

Thương Nhung phe phẩy quạt tròn, làm gió nhẹ thổi qua những lọn tóc mai ngắn của thiếu niên, lông mi dày của hắn cũng khẽ run, khóe miệng hé cười: "Nói ta không đến kịp."

Cái gì mà bí kíp võ lâm, hắn chẳng hề quan tâm.

Lúc đầu đến Trạch Dương một chuyến, cũng chỉ để xem náo nhiệt.

"Được rồi."

Chiết Trúc ngồi dậy, nhìn vào mắt nàng: "Câu chuyện hôm nay kể đến đây thôi, nàng mau nhắm mắt đi ngủ."

"Vậy còn chàng?"

Thương Nhung nhìn hắn.

"Đi cho bồ câu của nàng ăn."

Chiết Trúc vuốt ve tóc nàng, vừa ăn táo vừa đi ra ngoài phòng.

Ánh nắng mùa hè đang rực rỡ, trong phòng đặt vài chậu đá lạnh, cũng xua tan phần nào cái nóng bức của buổi chiều, nhưng Thương Nhung vẫn không có tâm trạng ngủ trưa, nàng ngồi dậy, thấy thiếu niên đi đến bóng cây trong sân, tùy tay bốc lấy ngô và lạc đậu ném chính xác vào bát sứ nhỏ trong lồng bồ câu.

Ba con bồ câu kêu cục cục, tranh nhau ăn.

Thiếu niên cụp mắt, thích thú nhìn chúng dưới bóng cây rải rác những đốm sáng.

Ánh sáng quá chói, bóng cây quá dày, nên những đốm sáng xuyên qua khe hở rơi trên người hắn càng lấp lánh rực rỡ, trâm bạc giữa mái tóc đen dày và gọn gàng của hắn sáng lấp lánh.

Sáu ngày trước, họ đến Trạch Dương.

Nơi mà hắn từng một mình đến khi mới vào Trất Phong Lâu năm mười ba tuổi.

Phong tục tập quán của làng chài ven biển lại có sự khác biệt, nhưng kể từ khi đến đây Thương Nhung vẫn chưa ra ngoài lần nào, chỉ vì nàng vừa đến đã bị phong hàn, mãi đến hôm nay mới đỡ hơn.

Thiếu niên đùa nghịch với bồ câu trong sân, còn Thương Nhung thì gối cằm lên tay nhìn hắn từ trong khung cửa sổ, thấy hắn sắp quay mặt lại, nàng lập tức lùi người về.

Nàng không biết thiếu niên đã thấy tay áo gấm trắng muốt của nàng vừa bay bay trước cửa sổ, hắn đứng dưới gốc cây nhìn chậu hoa núi màu xanh nhạt trước cửa, đôi mắt đen láy của hắn lấp lánh ánh sáng trong trẻo.

Thương Nhung nằm xuống lại, chiếu trúc mát mẻ, gối tròn mềm mại, nàng giơ quạt tròn lụa trắng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào con bướm thêu chỉ bạc trên đó, cuối cùng nàng dùng quạt che mặt, lụa mỏng hơi che đi vài phần ánh nắng chói chang, gương mặt nàng thoáng ẩn thoáng hiện dưới cánh quạt.

Dần dần, nàng nhắm mắt lại.

Giấc ngủ mơ màng này kéo dài đến hoàng hôn, Thương Nhung chỉ cảm thấy có một ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chọc vào má nàng, nàng không chịu nổi sự quấy rầy, nhíu mày nắm lấy ngón tay của hắn, cố gắng mở mắt nhìn rõ gương mặt hắn.

Nàng mới nhớ ra, vào giờ Ngọ họ đã hẹn chờ đến khi không còn nóng nữa sẽ đi ngắm biển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!